Những Khoảng Lặng...

Chương 1: Mưa Sài Gòn và Mùi Giấy Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn về đêm là một bản giao hưởng của ánh sáng và chuyển động. Từ tầng 38 của tòa nhà V-Spire, thành phố trải ra dưới chân Hoàng như một sa bàn khổng lồ, nơi những dòng xe là những mạch máu lấp lánh không ngừng tuôn chảy. Anh không nhìn nó với con mắt của một thi sĩ. Với Hoàng, Sài Gòn là một tập hợp của những kết cấu, những đường thẳng, những khối hình học cần được chinh phục và sắp đặt lại.

Văn phòng của anh, cũng giống như tâm trí anh, là một không gian của trật tự tuyệt đối. Sàn đá cẩm thạch đen bóng loáng, những bức tường kính trong suốt và đồ nội thất tối giản mang tông màu xám lạnh. Không một chi tiết thừa. Thứ duy nhất phá vỡ sự đơn điệu đó là mô hình kiến trúc đặt trang trọng giữa phòng, một khu phức hợp thương mại mà anh đã dồn tâm huyết suốt sáu tháng qua. Những tòa tháp thủy tinh thu nhỏ đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh dịu, thứ ánh sáng của tham vọng đã thành hình.

Hoàng nheo mắt, đối chiếu bản vẽ kỹ thuật trên màn hình 4K với mô hình trước mặt. Ngón tay thon dài của anh lướt trên con chuột cảm ứng, điều chỉnh một đường cong trên kết cấu mái vòm. Một milimet lệch, anh cũng không cho phép. Âm thanh duy nhất trong căn phòng rộng lớn là tiếng click chuột đều đặn và tiếng rù rì của hệ thống điều hòa không khí. Đó là thế giới của anh, một thế giới được kiểm soát, chính xác và không có chỗ cho những cảm xúc ngẫu hứng.

Điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng tên "Long - Quản lý dự án". Hoàng liếc nhìn rồi lờ đi. Anh biết Long gọi để nhắc về bữa tiệc mừng công của đội ở một nhà hàng sang trọng dưới kia. Anh đã hứa sẽ đến. Nhưng ý nghĩ phải hòa mình vào những cuộc xã giao ồn ào, những lời chúc tụng sáo rỗng khiến anh thấy mệt mỏi hơn cả việc thức trắng ba đêm để hoàn thành bản thiết kế này. Niềm vui của anh không nằm ở đó. Nó nằm ở khoảnh khắc này, khi một vấn đề hóc búa được giải quyết, khi một ý tưởng phức tạp được chuyển hóa thành một thực thể hoàn hảo. Anh tắt nguồn điện thoại. Sự im lặng trở lại, trọn vẹn và quyền lực.

Ngoài kia, Sài Gòn bắt đầu đổ mưa. Những giọt nước đầu tiên còn lười biếng, sau đó nặng hạt dần, gõ vào vách kính những thanh âm dồn dập. Hoàng không để tâm. Anh chỉ đứng dậy khi đường cong cuối cùng trên bản vẽ đã đạt đến độ cong lý tưởng. Anh khoác vội chiếc áo vest mỏng, cảm giác thỏa mãn nhưng trống rỗng đan xen vào nhau. Anh đã chinh phục được tòa nhà, nhưng rồi sao nữa? Một dự án khác sẽ lại bắt đầu. Vòng lặp đó là thứ vừa định hình nên anh, vừa bào mòn anh.

Bước ra khỏi tòa nhà, hơi lạnh của cơn mưa táp vào mặt khiến Hoàng khựng lại. Anh đã quên mang ô. Con đường Nguyễn Huệ thường ngày náo nhiệt giờ trở nên hỗn loạn trong màn mưa trắng xóa. Dòng người túa ra, chen chúc dưới những mái hiên. Tiếng còi xe trở nên gắt gỏng, tiếng rao của những người bán hàng rong cũng lạc đi trong tiếng mưa. Hoàng nhíu mày, sự khó chịu hiện rõ. Cơn mưa này, đối với anh, là một sự phá vỡ trật tự. Một biến số phi logic làm gián đoạn kế hoạch trở về căn hộ áp mái của anh.

Anh rảo bước, cố tìm một chỗ trú tạm. Hầu hết các mái hiên đều đã chật cứng người. Ánh đèn neon từ các cửa hiệu hắt xuống mặt đường loang loáng nước, tạo nên một cảnh tượng nhòe nhoẹt, khó chịu. Và rồi, giữa mớ màu sắc hỗn độn đó, anh bắt gặp một nguồn sáng khác biệt.

Nó không rực rỡ, không nhấp nháy. Đó là một thứ ánh sáng vàng ấm, dịu dàng tỏa ra từ một căn tiệm nhỏ nép mình khiêm tốn giữa hai cửa hàng thời trang hào nhoáng. Tấm biển hiệu bằng gỗ khắc tay mấy chữ đơn sơ: "Tiệm An Nhiên". Một cái tên lạ lùng. Bị thôi thúc bởi một sự tò mò mơ hồ hơn là nhu cầu tìm chỗ trú, Hoàng đẩy cửa bước vào.

Tiếng chuông gió bằng tre khẽ reo lên một giai điệu mộc mạc.

Và thế giới bên ngoài biến mất.

Mùi hương là thứ đầu tiên chạm vào giác quan của Hoàng. Một mùi hương phức hợp mà anh không thể gọi tên ngay lập tức. Có mùi của đất ẩm sau mưa, mùi của lá cây tươi mát, mùi ngọt thanh của hoa lan, và thoang thoảng đâu đó là mùi giấy cũ, thứ mùi của thời gian lắng đọng. Không gian bên trong không lớn, nhưng được sắp xếp một cách ấm cúng đến lạ. Những kệ gỗ cao chất đầy sách cũ, bìa đã sờn và ngả màu. Xen kẽ giữa những chồng sách là những chậu cây xanh mướt đủ loại, từ dương xỉ um tùm đến những chậu sen đá nhỏ xinh. Ánh sáng vàng ấm phát ra từ những chiếc đèn chụp bằng vải đay, đổ bóng mềm mại lên sàn gỗ và những gáy sách. Sự im lặng ở đây không phải là sự im lặng trống rỗng trong văn phòng của anh. Nó là một sự tĩnh lặng sống động, đầy hơi thở.

Đứng sau quầy tính tiền bằng gỗ thông, một cô gái đang cặm cụi với một chậu hoa lan hồ điệp. Cô không nhận ra sự xuất hiện của anh ngay. Mái tóc đen dài được búi lơi lỏng, vài sợi tóc mai mềm mại rủ xuống thái dương. Cô mặc một chiếc váy linen màu be đơn giản. Những ngón tay cô lướt trên cánh hoa một cách dịu dàng, gần như là trân trọng. Hoàng đứng yên, cảm giác mình là một kẻ xâm nhập vào một thế giới không thuộc về mình. Anh, với bộ vest đắt tiền còn ẩm nước mưa và đôi giày da bóng loáng, trông hoàn toàn lạc lõng giữa không gian này.

Lúc này, An mới ngẩng lên, đôi mắt cô trong và tĩnh như mặt hồ thu. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy người khách lạ, nhưng rồi một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Chào anh," cô nói, giọng cô cũng mềm như ánh sáng trong tiệm, "Anh vào trú mưa ạ?"

Hoàng chỉ gật đầu, cảm thấy hơi ngượng nghịu một cách kỳ lạ. Anh không quen với việc bị người khác nhìn thấu suy nghĩ.

"Anh cứ tự nhiên," cô nói tiếp. "Cơn mưa này chắc còn lâu mới tạnh."

An không hỏi thêm gì nữa. Cô đặt bình tưới cây xuống, đi vào phía trong rồi quay ra với một chiếc khăn lông sạch và một tách sứ trắng đang bốc khói. Cô đặt nó lên một chiếc bàn nhỏ gần chỗ anh đứng.

"Trà gừng sả. Uống cho ấm người ạ."

Hoàng ngạc nhiên. Anh không xin, cô cũng không hỏi. Hành động đó hoàn toàn tự nhiên, một cử chỉ chăm sóc đơn thuần không đòi hỏi sự đáp lại. Anh do dự một chút rồi cũng ngồi xuống, hai bàn tay lạnh cóng của anh áp vào hơi ấm của tách trà. Mùi gừng cay nồng và mùi sả thanh mát xộc vào mũi, đánh thức những giác quan đã ngủ quên của anh. Anh nhấp một ngụm. Vị ngọt dịu của mật ong lan tỏa, cuốn theo cái cay ấm của gừng, làm cơ thể anh dần ấm lên.

"Cảm ơn cô," anh nói, giọng khàn đi.

"Dạ không có gì," An mỉm cười, quay lại với công việc của mình.

Hoàng ngồi đó, trong một sự im lặng dễ chịu. Anh bắt đầu quan sát xung quanh kỹ hơn. Anh thấy một chồng sách của Haruki Murakami, một cuốn "Trăm năm cô đơn" với phần bìa gần như bong ra. Anh thấy một chậu cẩm tú cầu đang trổ những bông hoa màu xanh tím dịu dàng. Anh nhận ra con mèo tam thể đang cuộn tròn ngủ say sưa trên một chồng báo cũ, cái đuôi thỉnh thoảng lại giật giật trong giấc mơ. Mọi thứ đều tồn tại một cách hài hòa, không phô trương, không cố gắng để trở thành bất cứ thứ gì khác ngoài chính nó.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, tâm trí anh không bận rộn với những bản vẽ, những con số, những kế hoạch. Anh chỉ ngồi đó, lắng nghe tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài, tiếng lật sách sột soạt khi An ngồi xuống đọc sách, và tiếng thở khe khẽ của con mèo. Một khoảng lặng đúng nghĩa. Không phải là sự trống rỗng, mà là sự đủ đầy.

"Tiệm của cô... rất đặc biệt," Hoàng bất chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

An ngẩng lên từ trang sách, đôi mắt ánh lên vẻ vui thích. "Cảm ơn anh. Em chỉ muốn có một nơi để mọi người có thể sống chậm lại một chút."

"Sống chậm lại?" Hoàng lặp lại cụm từ đó. Đối với anh, nó gần như là một khái niệm xa lạ. Sống là phải tiến về phía trước, nhanh hơn nữa, cao hơn nữa. Chậm lại đồng nghĩa với thất bại.

An dường như hiểu được sự hoài nghi của anh. Cô gấp cuốn sách lại. "Đôi khi chạy nhanh quá, mình sẽ bỏ lỡ những thứ ở ngay bên cạnh. Như mùi của một cơn mưa, hay vị của một tách trà nóng chẳng hạn."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh khi nói điều đó. Ánh mắt cô không phán xét, chỉ đơn thuần là một sự chia sẻ. Trong một khoảnh khắc, Hoàng cảm thấy như cô có thể nhìn thấy sự mệt mỏi được che giấu kỹ càng đằng sau vẻ ngoài thành đạt của anh.

Cơn mưa bên ngoài bắt đầu ngớt dần, chỉ còn lất phất những hạt cuối cùng. Ánh đèn đường lại trở nên rõ nét. Đã đến lúc anh phải đi.

Hoàng đứng dậy, rút ví ra định trả tiền cho tách trà.

"Thôi ạ," An nhẹ nhàng xua tay. "Em mời anh. Coi như là một món quà của ngày mưa."

Anh khựng lại, rồi gật đầu. "Vậy... cảm ơn cô lần nữa. Vì trà và vì chỗ trú."

"Dạ."

Anh đẩy cửa bước ra ngoài. Không khí ẩm ướt và mát lành của Sài Gòn sau cơn mưa ùa vào lồng ngực. Thành phố dường như đã được gột rửa, trở nên trong trẻo và yên tĩnh hơn. Anh quay lại nhìn tấm biển hiệu "Tiệm An Nhiên" một lần cuối. Thứ ánh sáng vàng ấm áp đó vẫn ở đó, như một ngọn hải đăng nhỏ bé giữa đại dương của bê tông và kính.

Hoàng bước đi trên con đường còn ướt sũng, nhưng lần này, bước chân anh dường như chậm lại một chút. Hơi ấm của tách trà vẫn còn trong lòng bàn tay, và mùi hương của đất, hoa và giấy cũ dường như vẫn còn phảng phất đâu đó quanh anh. Anh biết, thế giới trật tự và logic của anh vừa xuất hiện một vết nứt, một biến số ngẫu hứng mang tên An Nhiên.

Và không hiểu vì sao, anh lại mong chờ cơn mưa tiếp theo của Sài Gòn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!