Những ngày tiếp theo, hình ảnh về tiệm sách nhỏ và cô gái tên An cứ bất chợt xen vào giữa những dòng suy nghĩ của Hoàng. Nó giống như một nốt nhạc lạc điệu trong bản giao hưởng quen thuộc của cuộc đời anh, một nốt trầm ấm áp giữa những nốt cao vút, lạnh lẽo của công việc. Anh thấy mình thỉnh thoảng lại vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, không phải để quan sát kết cấu của những tòa nhà đối diện, mà là để tìm kiếm những đám mây báo hiệu một cơn mưa sắp đến.
Sự thay đổi đó, dù nhỏ, cũng không thoát khỏi con mắt của Long, người quản lý dự án và cũng là người bạn thân duy nhất của Hoàng. Long là một người hoàn toàn trái ngược: sôi nổi, quảng giao và tin rằng mọi vấn đề trong cuộc sống đều có thể giải quyết trên bàn nhậu.
"Mày bị sao vậy?" Long hỏi, ném một tập hồ sơ lên bàn làm việc của Hoàng. "Mấy hôm nay cứ như người mất hồn. Dự án mới của tập đoàn Sunland gửi qua rồi đây, một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Phú Quốc. Miếng mồi ngon đấy. Mà mày cứ thờ ơ."
Hoàng lật xem bản phác thảo. Những đường nét táo bạo, những vật liệu xa xỉ. Đây chính là kiểu dự án anh luôn khao khát. Nhưng lạ thay, anh không cảm thấy sự phấn khích quen thuộc dâng lên trong lồng ngực. Thay vào đó, anh lại nghĩ đến những chậu cây dương xỉ trong tiệm An Nhiên, chúng chẳng cần phải vươn lên cao nhất, chỉ cần lặng lẽ xanh tươi trong góc nhỏ của mình.
"Tao ổn," Hoàng đáp, giọng đều đều. "Chỉ là hơi mệt."
"Mệt thì phải xả hơi," Long vỗ vai anh. "Tối nay đi bar không? Có mấy em người mẫu mới xinh lắm."
Hoàng lắc đầu. "Thôi, mày đi đi."
Ánh mắt Long ánh lên vẻ dò xét. "Lạ thật. Mọi khi mày đâu có từ chối mấy vụ này. Hay là... có đối tượng rồi?"
Hoàng không trả lời, anh chỉ khẽ nhếch môi cười. Chính anh cũng không biết phải định nghĩa mối quan-tâm-lạ-lùng này là gì. Nó không giống bất kỳ cảm xúc nào anh từng trải qua. Anh quyết định gạt nó sang một bên, ép mình tập trung vào dự án mới. Anh là Hoàng, kiến trúc sư hàng đầu, một cỗ máy làm việc hiệu suất cao. Anh không cho phép những cảm xúc vẩn vơ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Nhưng lý trí là một chuyện, còn trái tim lại là một chuyện khác.
Chiều thứ bảy, sau khi kết thúc một cuộc họp căng thẳng, Hoàng lái xe lang thang trên những con phố Sài Gòn mà không có một đích đến cụ thể. Và rồi như một sự sắp đặt của vô thức, chiếc xe của anh dừng lại ngay trước con hẻm nhỏ dẫn vào tiệm An Nhiên. Hôm nay trời không mưa. Thành phố vẫn náo nhiệt và bụi bặm như thường lệ.
Anh ngồi trong xe một lúc lâu, đấu tranh với chính mình. Vào trong đó để làm gì? Anh không phải là người thích đọc sách cũ, cũng chẳng biết gì về cây cối. Anh sợ mình sẽ lại trông lạc lõng, sợ sẽ phá vỡ sự yên bình của nơi đó. Nhưng rồi, hình ảnh nụ cười dịu dàng và tách trà gừng ấm nóng lại hiện lên. Anh tắt máy, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa xe bước ra.
Tiếng chuông gió bằng tre lại reo lên chào đón anh.
An đang đứng trên một chiếc thang gỗ nhỏ, với tay sắp xếp lại mấy cuốn sách trên kệ cao nhất. Cô mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần jean, trông năng động hơn hôm trước. Nghe tiếng chuông, cô quay lại, và đôi mắt cô sáng lên khi nhận ra anh.
"A, là anh," cô mỉm cười, nụ cười vẫn trong trẻo như lần đầu anh gặp. "Hôm nay trời không mưa."
"Tôi... đi ngang qua," Hoàng nói, cảm thấy lý do của mình thật vụng về.
"Vậy thì càng tốt ạ," An nói, bước xuống thang. "Anh ngồi chơi. Muốn uống gì không ạ? Hôm nay em có trà hoa cúc mật ong."
Hoảng gật đầu. Anh chọn một chiếc ghế bành bọc vải bố ở một góc khuất, cảm thấy an toàn hơn khi có thể quan sát mọi thứ từ đây. An nhanh chóng mang ra cho anh một tách trà nóng, hương hoa cúc thanh khiết lan tỏa. Con mèo tam thể hôm trước cũng lười biếng đi tới, dụi đầu vào chân anh rồi nhảy phóc lên thành ghế nằm xuống, hoàn toàn tin tưởng.
Hoàng nhận ra tiệm hôm nay có vài vị khách khác. Một ông lão đang chăm chú đọc một tờ báo cũ. Một cô sinh viên đang cặm cụi ghi chép bên một chồng sách tham khảo. Không ai nói chuyện với ai, nhưng không khí không hề ngột ngạt. Họ cùng chia sẻ một không gian, cùng tận hưởng sự tĩnh lặng theo cách riêng của mình.
"Hôm nay tiệm có vẻ đông hơn," Hoàng nhận xét khi An quay lại với một chồng sách trên tay.
"Dạ, cuối tuần nên mọi người có thời gian rảnh rỗi hơn," cô đáp, đặt chồng sách xuống bàn. "Đây là những cuốn sách khách hàng ký gửi. Em phải phân loại chúng."
Hoàng tò mò nhìn vào những cuốn sách. Bìa của chúng đã cũ, giấy đã ngả vàng, có cuốn còn có những dòng ghi chú viết tay ở lề. Chúng không chỉ là những cuốn sách, chúng còn là những câu chuyện, những kỷ vật chứa đựng ký ức của một ai đó.
"Sao cô lại chọn kinh doanh sách cũ? Nó có vẻ không... hợp thời," Hoàng hỏi.
An bật cười, một tiếng cười trong trẻo. "Hợp thời ạ? Em không nghĩ vậy. Em nghĩ mỗi cuốn sách cũ đều có một linh hồn. Nó đã đi qua tay nhiều người, đã chứng kiến nhiều câu chuyện. Em thích cảm giác được kết nối với những điều đó. Nó giống như một cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại."
Cô cầm lên một cuốn thơ của Xuân Quỳnh, bìa đã sờn rách. "Như cuốn này chẳng hạn. Có người đã gạch dưới những câu thơ họ tâm đắc nhất. Có người đã ép một cánh hoa khô vào giữa những trang sách. Nó không chỉ là thơ, nó là tình yêu, là nỗi nhớ của một ai đó đã từng đọc nó. Những thứ đó, sách mới không thể nào có được."
Hoang im lặng lắng nghe. Lối suy nghĩ của cô thật khác biệt. Anh, một người luôn hướng về tương lai, luôn muốn tạo ra những thứ mới mẻ, hiện đại. Còn cô, lại trân trọng những giá trị của quá khứ, tìm thấy vẻ đẹp trong những thứ đã cũ kỹ, đã đi qua thử thách của thời gian.
"Còn cây cối thì sao?" anh hỏi tiếp, chỉ vào những chậu cây xanh mướt xung quanh. "Chúng cũng có linh hồn chứ?"
"Tất nhiên ạ," An đáp không do dự. "Chúng dạy em về sự kiên nhẫn. Mỗi ngày chăm sóc một chút, tưới một chút nước, cho chúng một chút ánh sáng, rồi một ngày kia chúng sẽ nở hoa. Tình yêu thương cũng giống như vậy, phải không anh? Phải kiên nhẫn vun trồng mỗi ngày, không thể vội vã được."
Những lời nói của An nhẹ nhàng, nhưng lại như một hòn sỏi ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng Hoàng, tạo nên những gợn sóng lan tỏa. Anh nghĩ về những mối quan hệ chóng vánh của mình, những cuộc hẹn hò dựa trên sự hấp dẫn bề ngoài và những lợi ích xã giao. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải "vun trồng" một mối quan hệ. Với anh, nó hoặc là "hiệu quả", hoặc là "không hiệu quả".
Anh ở lại tiệm rất lâu, lâu hơn dự định. Anh không nói nhiều, chủ yếu là lắng nghe An kể về những câu chuyện đằng sau những cuốn sách, về cách chăm sóc một chậu lan khó tính, về con mèo tam thể được cô nhặt về trong một đêm mưa. Mỗi câu chuyện của cô đều đơn giản, bình dị, nhưng lại ẩn chứa một sự sâu sắc lạ thường. Anh nhận ra, thế giới của An tuy nhỏ bé, nhưng lại vô cùng phong phú và sống động.
Khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả không gian tiệm bằng một màu vàng cam ấm áp, Hoàng mới đứng dậy ra về.
"Cảm ơn cô vì buổi chiều hôm nay," anh nói, và lần này, lời cảm ơn của anh hoàn toàn chân thành.
"Em cũng cảm ơn anh đã ghé chơi," An tiễn anh ra cửa. "Khi nào thấy mệt mỏi, anh cứ đến đây. Tiệm An Nhiên luôn có một tách trà nóng và một góc yên tĩnh cho anh."
Lái xe trở về căn hộ áp mái sang trọng của mình, Hoàng lần đầu tiên cảm thấy sự trống trải của nó. Sự im lặng ở đây là sự im lặng chết chóc, thiếu vắng hơi thở của sự sống. Anh nhìn vào mô hình khu nghỉ dưỡng lộng lẫy trên bàn, và lần đầu tiên, anh tự hỏi: Liệu những người sống trong những không gian do anh tạo ra, họ có thực sự cảm thấy hạnh phúc và bình yên không? Hay họ cũng giống như anh, bị mắc kẹt trong những chiếc lồng kính hào nhoáng nhưng cô đơn?
Anh mở điện thoại, tìm kiếm một bản nhạc. Nhưng thay vì những bản giao hưởng cổ điển phức tạp hay nhạc điện tử sôi động, anh lại tìm một bản độc tấu piano nhẹ nhàng. Giai điệu của những điều bình dị, có lẽ, là thứ anh đang thực sự cần.