Sự thật, đôi khi, không giải phóng con người. Nó gông cùm họ.
Trong căn hộ áp mái ở Tây Hồ, nơi đã từng là tổng hành dinh của hy vọng, giờ đây lại bị bao trùm bởi một không khí nặng nề của sự bế tắc. Chân dung của quỷ dữ đã được vẽ nên một cách rõ ràng, nhưng sự rõ ràng đó chỉ càng làm nổi bật sự bất lực của họ.
"Chúng ta không thể tấn công trực diện," luật sư Hưng nói, giọng ông lần đầu tiên có vẻ mệt mỏi. Ông đi đi lại lại trong phòng, tay liên tục xoa thái dương. "Về mặt pháp lý, cuốn sổ của Quyết là bằng chứng thu thập bất hợp pháp. Đưa ra tòa, nó sẽ bị bác bỏ ngay lập tức. Những ghi chép về dòng tiền rất phức tạp và liên quan đến các công ty ở nước ngoài, việc điều tra sẽ mất hàng năm trời. Trong thời gian đó, ông Trung có đủ cách để xóa sạch mọi dấu vết và quay lại tiêu diệt chúng ta."
"Vậy chúng ta phải làm gì? Ngồi yên chờ chết à?" Long bực bội đập tay xuống bàn. "Hay là tung hết lên mạng đi! Gửi cho tất cả các nhà báo! Để cả xã hội này biết bộ mặt thật của ông ta!"
"Vô ích," bà Lan, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng. Giọng bà trầm và thực tế. "Con nghĩ ông ta không kiểm soát được truyền thông sao? Ngay khi thông tin được tung ra, sẽ có hàng chục bài báo khác nói rằng đây là một âm mưu của các thế lực thù địch, của đối thủ cạnh tranh nhằm hạ bệ một doanh nhân yêu nước. Ông ta sẽ khóc trước ống kính, sẽ nói về những đóng góp của mình cho xã hội, sẽ đóng vai nạn nhân một cách hoàn hảo. Và dư luận, họ sẽ tin ông ta, vì họ muốn tin vào một biểu tượng tốt đẹp. Chúng ta sẽ trở thành những kẻ vu khống hèn hạ."
Sự im lặng lại bao trùm. Mỗi con đường họ nghĩ ra đều dẫn vào ngõ cụt. Kẻ thù của họ quá lớn, quá quyền lực, và được bảo vệ bởi một lớp vỏ bọc quá hoàn hảo. Hoàng cảm thấy một gánh nặng khủng khiếp đè lên vai. Anh đã kéo tất cả mọi người vào cuộc chiến này: An, Long, Minh, và cả mẹ anh. Giờ đây, anh lại không thể tìm thấy lối ra. Anh vô thức nhìn sang An, tìm kiếm sự bình yên ở cô như một thói quen.
An, người nãy giờ chỉ lặng lẽ lắng nghe, cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng cô không lớn, nhưng lại có một sức nặng lạ thường, cắt ngang sự im lặng bế tắc.
"Mọi người," cô nói. "Chúng ta đang cố gắng dùng sức mạnh để đấu với một kẻ còn mạnh hơn. Chúng ta đang cố dùng bão tố để tấn công một ngọn núi. Tại sao chúng ta không làm ngược lại?"
Cả căn phòng quay lại nhìn cô.
"Ngọn núi đó之所以 vững chãi," An nói tiếp, "là vì nó được xây bằng một loại vật liệu đặc biệt: đó là niềm tin của công chúng. Ông Trung bất khả xâm phạm không phải vì tiền hay quyền lực, mà vì hình ảnh của ông ta. Hình ảnh một nhà từ thiện vĩ đại, một người yêu nước, một biểu tượng của sự liêm chính."
Cô nhìn thẳng vào Hoàng. "Đó là pháo đài vững chắc nhất, nhưng đó cũng chính là gót chân Achilles của ông ta. Thay vì cố gắng dùng thuốc nổ để phá hủy pháo đài, tại sao chúng ta không tìm cách lừa cho ông ta tự mình bước ra khỏi đó, để mọi người thấy con người thật của ông ta?"
Ý tưởng của An như một tia sét. Nó mở ra một hướng tư duy hoàn toàn mới. Mọi người đều sững lại.
Hoàng là người hiểu ra đầu tiên. Mắt anh sáng lên. "Em nói đúng! Chúng ta không cần chứng minh ông ta là ác quỷ. Chúng ta chỉ cần tạo ra một tình huống để ông ta phải lựa chọn, và dù ông ta chọn thế nào, lớp mặt nạ hoàn hảo kia cũng sẽ rạn nứt."
Không khí trong phòng thay đổi hẳn. Sự bế tắc được thay thế bằng một sự hưng phấn của những nhà chiến lược vừa tìm thấy một kế hoạch táo bạo. Họ bắt đầu lao vào brainstorming, xây dựng một chiếc bẫy tinh vi nhất có thể.
"Mồi câu phải thật sự đặc biệt," Long nói. "Nó phải chạm đến lòng trắc ẩn của cả xã hội."
"Và nó phải liên quan đến lĩnh vực mà ông ta luôn tự nhận mình là người tiên phong: từ thiện và phát triển cộng đồng," bà Lan bổ sung.
Hoàng lật lại những trang trong cuốn sổ đen của Quyết, tìm kiếm một mắt xích. Và anh đã tìm thấy. Một trong những công ty vỏ bọc được ghi nhận đã nhận một khoản tiền lớn để thực hiện một dự án "ma". Tên của công ty đó là Công ty Cổ phần Địa ốc Hoàng Minh. Hoàng nhờ Long kiểm tra ngay lập tức.
Kết quả trả về sau mười lăm phút. Công ty Hoàng Minh đang trong quá trình thâu tóm một khu đất vàng ở ngoại thành Sài Gòn. Và điều trớ trêu nhất, khu đất đó hiện tại đang thuộc về một trại trẻ mồ côi đã xuống cấp, nơi đang nuôi dưỡng hơn một trăm trẻ em. Trại trẻ đang đứng trước nguy cơ bị giải tỏa trắng.
Họ đã tìm thấy mồi câu hoàn hảo.
Một kế hoạch cuối cùng, đầy rủi ro nhưng vô cùng thông minh, được hình thành.
Bước một: Xây dựng câu chuyện. An, với hình ảnh trong sáng và uy tín đang lên của mình, sẽ đứng ra bảo trợ cho trại trẻ mồ côi. Cô sẽ thành lập một quỹ từ thiện mang tên "An Nhiên Cho Em", với mục tiêu không chỉ sửa chữa, mà là xây mới hoàn toàn trại trẻ thành một ngôi nhà thực sự cho những đứa trẻ, với sân chơi, vườn rau và một thư viện. Hoàng sẽ là người trực tiếp thiết kế miễn phí cho dự án này.
Bước hai: Lan tỏa câu chuyện. Long sẽ sử dụng mạng lưới truyền thông của mình để biến câu chuyện này thành một chiến dịch lớn. Câu chuyện sẽ được kể một cách tự nhiên, cảm động: cuộc chiến của một cô gái bán hoa có tấm lòng vàng và một kiến trúc sư tài năng chống lại một công ty bất động sản "vô danh" đang cố gắng cướp đi mái nhà của những đứa trẻ mồ côi. Họ sẽ không nhắc đến tên ông Đặng Trung. Họ sẽ để cho dư luận tự làm việc đó.
Bước ba: Chiếc bẫy cuối cùng. Sau khi chiến dịch đã đạt đến đỉnh điểm, thu hút sự quan tâm của cả nước, quỹ "An Nhiên Cho Em" sẽ tổ chức một đêm gala từ thiện được truyền hình trực tiếp. Và họ sẽ làm một điều không ai ngờ tới: trân trọng gửi thư mời ông Đặng Trung, nhà từ thiện vĩ đại nhất Việt Nam, đến tham dự với tư cách khách mời danh dự và là người phát động cho quỹ.
Đó là một đòn đánh hiểm hóc. Ông Trung sẽ bị đẩy vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu ông ta từ chối tham dự, hình ảnh nhà từ thiện của ông ta sẽ bị sứt mẻ nghiêm trọng. Tại sao một nhà từ thiện lớn lại từ chối một sự kiện vì trẻ mồ côi đang được cả nước quan tâm?
Nếu ông ta nhận lời, ông ta sẽ phải đối mặt với một chiếc bẫy còn lớn hơn. Trên sân khấu, trước hàng triệu khán giả, An và Hoàng sẽ công bố dự án và kêu gọi quyên góp. Với tư cách khách mời danh dự, ông Trung sẽ không thể không quyên góp. Nếu ông ta quyên góp, ông ta sẽ phải dùng tiền của mình để chống lại chính công ty sân sau của mình. Nếu ông ta quyên góp ít, ông ta sẽ bị dư luận cười chê. Nếu ông ta tìm cách thoái thác, bộ mặt giả tạo của ông ta sẽ bị lộ tẩy.
Bất cứ lựa chọn nào cũng sẽ là một sai lầm. Họ sẽ buộc con quỷ phải tự mình bước ra ánh sáng.
Kế hoạch được chốt lại. Cả đội nhìn nhau, trong mắt họ là sự căng thẳng, nhưng cũng là một niềm hy vọng mãnh liệt. Canh bạc này, họ đặt cược tất cả những gì mình có.
Hoàng quay sang nhìn An. Cô gái nhỏ bé của anh giờ đây đã trở thành trung tâm của trận chiến cuối cùng.
"Em sẵn sàng chứ?" anh hỏi, giọng đầy lo lắng nhưng cũng vô cùng tự hào.
An mỉm cười, một nụ cười bình thản và kiên định. Cô đặt tay lên tay anh.
"Em sinh ra là để trồng hoa. Đã đến lúc xem chúng có thể mọc trên đá không."