Không khí trong Trung tâm Hội nghị Quốc gia lộng lẫy và trang trọng. Hàng trăm khách mời, bao gồm những doanh nhân thành đạt, những nghệ sĩ nổi tiếng và các nhà hoạt động xã hội, đều đã có mặt. Sân khấu được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, với màn hình lớn ở trung tâm hiển thị logo của quỹ "An Nhiên Cho Em". Mọi thứ đều đã sẵn sàng cho một đêm vinh danh lòng nhân ái.
Nhưng trong hậu trường, không khí lại căng như dây đàn.
Hoàng, An, Long và cả đội ngũ đang theo dõi mọi thứ qua một màn hình lớn. Hoàng liên tục đi đi lại lại, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt. An, dù là nhân vật trung tâm của buổi tối, lại là người bình tĩnh nhất. Cô đang ngồi lặng lẽ, xem lại kịch bản lần cuối. Đôi mắt cô ánh lên một sự kiên định lạ thường.
"Ông ta đến rồi," Long thông báo, mắt dán vào màn hình an ninh.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen bóng loáng dừng lại ngay trước thảm đỏ. Ông Đặng Trung bước ra, vẫn với phong thái đĩnh đạc, nụ cười nhân hậu quen thuộc trên môi. Ông ta vẫy tay chào báo giới, trả lời vài câu phỏng vấn ngắn gọn, ca ngợi ý nghĩa nhân văn của chương trình. Không một ai có thể nhận ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Ông ta đích thực là một diễn viên bậc thầy.
"Bình tĩnh, Hoàng," An đặt tay lên tay anh. "Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Hoàng nhìn cô, gật đầu. Sự bình tĩnh của cô đã trấn an anh.
Đêm Gala bắt đầu. Sau những tiết mục văn nghệ mở màn, MC bước ra sân khấu, giới thiệu về ý nghĩa của chương trình và quỹ "An Nhiên Cho Em". Câu chuyện về trại trẻ mồ côi Long Hoa, về những giấc mơ trẻ thơ, một lần nữa được kể lại một cách xúc động, chạm đến trái tim của tất cả mọi người trong khán phòng.
Và rồi, khoảnh khắc quan trọng nhất đã đến.
"Và sau đây," giọng người MC trở nên trang trọng, "chúng tôi xin được trân trọng kính mời lên sân khấu vị khách mời danh dự của chúng ta, một người đã dành cả cuộc đời mình cho các hoạt động cộng đồng, một tấm gương sáng về lòng nhân ái, Chủ tịch Tập đoàn Vạn Thịnh, ông Đặng Trung!"
Cả khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Ông Trung bước lên sân khấu, nụ cười của ông ta vẫn hoàn hảo. Ông ta nhận lấy micro, bắt đầu bài phát biểu của mình.
Bài phát biểu của ông ta cũng hoàn hảo. Ông ta ca ngợi tinh thần tương thân tương ái, ca ngợi những người trẻ như An và Hoàng đã dám nghĩ dám làm. Ông ta nói về tầm quan trọng của việc chăm sóc cho thế hệ tương lai. Từng lời, từng chữ của ông ta đều là những lời có cánh, khiến khán giả ở dưới không ngừng gật đầu thán phục.
Trong hậu trường, Hoàng siết chặt tay. "Lão cáo già," anh lẩm bẩm.
Sau bài phát biểu, MC tiếp tục: "Thưa quý vị, và bây giờ là khoảnh khắc mà tất cả chúng ta mong chờ. Để khởi động cho quỹ 'An Nhiên Cho Em', chúng tôi xin trân trọng kính mời ông Đặng Trung sẽ là người trao tặng khoản quyên góp đầu tiên. Và để nhận tấm lòng vàng này, xin được mời lên sân khấu nhà sáng lập của quỹ, cô An và kiến trúc sư Hoàng!"
Đây rồi. Màn kịch chính thức bắt đầu.
Hoàng và An tay trong tay bước ra sân khấu, đứng bên cạnh ông Trung. Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào họ. Hàng triệu khán giả đang theo dõi qua truyền hình.
Ông Trung vẫn giữ nụ cười trên môi. Ông ta quay sang An và Hoàng, một cử chỉ đầy vẻ bề trên. "Ta rất ngưỡng mộ việc làm của hai cháu. Tập đoàn Vạn Thịnh quyết định sẽ quyên góp cho quỹ số tiền là... 5 tỷ đồng."
Một con số rất lớn, khiến cả khán phòng lại một lần nữa vỗ tay rầm rộ. Ông ta đã đi một nước cờ cao tay. Với số tiền này, ông ta vừa thể hiện được sự hào phóng của mình, vừa chứng tỏ mình đứng về phía trại trẻ, khiến mọi lời đồn đoán về công ty Hoàng Minh trở nên vô nghĩa.
Nhưng Hoàng và An đã lường trước được nước đi này.
An nhận lấy micro, giọng cô trong trẻo và chân thành. "Thay mặt cho các em nhỏ ở trại trẻ Long Hoa, chúng cháu xin chân thành cảm ơn tấm lòng của bác Đặng Trung. Số tiền này vô cùng quý giá. Nhưng thưa bác, thưa quý vị, điều mà các em cần không chỉ là tiền."
Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt ông Trung. "Điều mà các em cần nhất, chính là mái nhà của mình. Mái nhà mà các em đã lớn lên, nơi chứa đựng tất cả ký ức tuổi thơ. Mái nhà đó, hiện đang bị đe dọa bởi một dự án bất động sản của Công ty Cổ phần Địa ốc Hoàng Minh."
Cô ngừng lại một chút, để cái tên đó vang vọng khắp khán phòng. "Vì vậy, thưa bác Đặng Trung, với tư cách là một nhà từ thiện lớn, là người có tầm ảnh hưởng sâu rộng, cháu có một thỉnh cầu. Cháu xin bác hãy dùng uy tín của mình, lên tiếng yêu cầu Công ty Hoàng Minh hãy rút lui khỏi dự án này, trả lại sự bình yên cho mái nhà của những đứa trẻ."
Cả khán phòng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông Trung. Chiếc bẫy đã sập xuống.
An đã không hỏi ông ta về mối liên hệ với công ty Hoàng Minh. Cô chỉ đơn giản là đặt ông ta vào một vị thế không thể từ chối. Nếu ông ta đồng ý, ông ta sẽ phải tự tay phá đi kế hoạch của chính mình. Nếu ông ta từ chối hoặc thoái thác, hình ảnh "nhà từ thiện vì trẻ em" của ông ta sẽ sụp đổ ngay trên sân khấu này.
Nụ cười trên mặt ông Trung cứng lại. Lần đầu tiên, ông ta mất đi vẻ tự chủ. Ông ta nhìn An, ánh mắt không còn vẻ nhân hậu, mà là một sự lạnh lẽo chết người. Ông ta đã đánh giá thấp cô gái này.
Ông ta im lặng trong vài giây, não bộ hoạt động hết công suất để tìm lối thoát. Nhưng không có lối thoát nào cả.
Và rồi, Hoàng tung ra đòn kết liễu.
Anh nhận lấy micro từ An. "Thưa quý vị," anh nói, giọng anh đanh thép và vang dội. "Có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc, tại sao chúng tôi lại phải đặt ông Đặng Trung vào một tình thế khó xử như vậy. Và hôm nay, tại đây, trước hàng triệu khán giả, tôi sẽ cho quý vị biết lý do."
Anh ra hiệu cho đội kỹ thuật.
Trên màn hình lớn phía sau lưng họ, thay vì logo của quỹ, một đoạn video bất ngờ được chiếu lên.
Đó là đoạn video được quay từ camera an ninh trong phòng làm việc của ông Quyết đêm hôm đó, một bản sao mà Hoàng đã kịp lấy được từ hệ thống trước khi rời đi. Video không có tiếng, nhưng hình ảnh thì quá rõ ràng. Nó cho thấy ông Quyết đang hoảng loạn, và sau đó là cuộc đối mặt với Hoàng.
Và rồi, màn hình chiếu cận cảnh vào cuốn sổ tay bìa da màu đen. Tiếp theo là hình ảnh chụp lại từng trang của cuốn sổ, với những ký hiệu "Anh Cả", "Vua Cờ", và những dòng tiền khổng lồ được chuyển cho Công ty Hoàng Minh.
Cuối cùng, màn hình dừng lại ở một tấm ảnh. Tấm ảnh chụp ông Đặng Trung đang bắt tay thân mật với ông Quyết trong một buổi tiệc riêng tư.
"Công ty Hoàng Minh," giọng Hoàng vang lên, "chỉ là một trong rất nhiều công ty sân sau của ông Đặng Trung. Và cuốn sổ này, là bằng chứng về một mạng lưới tham nhũng khổng lồ đã rút ruột hàng ngàn tỷ đồng của đất nước, gây ra thảm họa sập công trình ở Paradise Bay, và giờ đây đang cố gắng cướp đi mái nhà của những đứa trẻ mồ côi."
Cả khán phòng nổ tung trong sự bàng hoàng. Không ai có thể tin vào những gì họ vừa thấy và nghe. Ông Đặng Trung đứng trên sân khấu, mặt ông ta trắng bệch như một tờ giấy. Lớp mặt nạ hoàn hảo đã bị xé toạc một cách không thương tiếc.
Ông ta nhìn Hoàng và An bằng ánh mắt căm hận tột độ. Ông ta định nói điều gì đó để chối tội, nhưng không một lời nào có thể thốt ra.
Ngay lúc đó, từ phía dưới hàng ghế khán giả, một nhóm người mặc thường phục đứng dậy, bước nhanh lên sân khấu. Dẫn đầu là một vị thiếu tướng của cơ quan điều tra.
Họ tiến thẳng đến trước mặt ông Đặng Trung.
"Thưa ông Đặng Trung," vị thiếu tướng nói, giọng ông nghiêm nghị. "Chúng tôi đã có đủ bằng chứng. Mời ông đi theo chúng tôi về cơ quan để phục vụ công tác điều tra."
Mọi thứ đã kết thúc. Con quỷ dữ đã bị lôi ra ánh sáng và bị xiềng xích ngay trên sân khấu mà nó đã từng dùng để diễn vở kịch của mình.
Hoàng nắm chặt lấy tay An. Họ nhìn nhau, trong mắt là sự mệt mỏi, là sự nhẹ nhõm, và là một tình yêu đã được tôi luyện qua lửa đạn. Họ đã làm được. Họ đã trả lại công bằng cho những người vô tội, và bảo vệ được thế giới nhỏ bé nhưng đầy tình yêu thương của mình.