Những Khoảng Lặng...

Chương 25: Sau Cơn Bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự sụp đổ của đế chế Vạn Thịnh và cá nhân ông Đặng Trung đã tạo nên một cơn địa chấn lớn nhất trong lịch sử kinh tế Việt Nam. Những ngày sau đêm gala định mệnh, các mặt báo và kênh truyền hình liên tục cập nhật thông tin. Vụ án được đưa vào diện "đại án", với một ban chuyên án đặc biệt được thành lập.

Hàng loạt các nhân vật cấp cao trong giới kinh doanh và cả những quan chức biến chất có tên trong cuốn sổ đen của Quyết lần lượt bị triệu tập và bắt giữ. Mạng lưới tham nhũng khổng lồ bị phanh phui. Ông Quyết, sau một thời gian lẩn trốn, cuối cùng cũng bị bắt giữ tại Campuchia khi đang cố gắng tìm đường trốn sang một nước thứ ba và bị dẫn độ về Việt Nam. Với những bằng chứng không thể chối cãi và sự hợp tác khai báo để được khoan hồng, ông ta đã vạch trần toàn bộ tội ác của "kẻ đứng sau".

Sáu tháng sau, phiên tòa xét xử cuối cùng cũng kết thúc. Ông Đặng Trung, với tội danh tham ô, hối lộ và chủ mưu gây ra hậu quả nghiêm trọng, đã phải nhận bản án cao nhất: chung thân. Một đế chế được xây dựng bằng sự giả tạo và xương máu của người khác đã hoàn toàn sụp đổ.

Giữa đống tro tàn đó, có những mầm xanh mới đang vươn lên.

Tên tuổi của kiến trúc sư Hoàng được làm trong sạch hoàn toàn. Anh không chỉ được minh oan, anh còn được ca ngợi như một biểu tượng của sự dũng cảm, dám đứng lên chống lại cái ác. Công ty kiến trúc của anh nhận được vô số lời mời hợp tác cho những dự án khổng lồ, danh giá. Anh trở thành người hùng trong mắt công chúng.

Nhưng người trong cuộc mới hiểu, cơn bão đi qua đã để lại những thay đổi sâu sắc trong tâm hồn anh.

Trong một cuộc họp hội đồng quản trị, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Hoàng đã từ chối một hợp đồng thiết kế khu phức hợp thương mại trị giá hàng trăm triệu đô la. Sau đó, anh bình tĩnh tuyên bố quyết định của mình.

"Tôi sẽ từ chức CEO," anh nói. "Tôi sẽ giao lại vị trí này cho người có khả năng và phù hợp hơn, đó là anh Long."

Long, người cũng có mặt trong cuộc họp, sững sờ. "Hoàng! Mày nói gì vậy? Đây là tâm huyết cả đời của mày mà!"

Hoàng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm. "Tâm huyết của anh đã thay đổi rồi, Long ạ. Anh đã nhận ra, việc xây những tòa nhà cao nhất không mang lại cho anh hạnh phúc. Anh muốn xây những ngôi nhà có ý nghĩa."

Anh chính thức rời khỏi công ty mà mình đã sáng lập, để lại nó cho người bạn thân nhất. Anh không còn nuối tiếc những đỉnh cao danh vọng. Anh đã tìm thấy một đỉnh cao khác cho riêng mình.

Tiệm An Nhiên, trong khi đó, đã trở thành một địa điểm nổi tiếng ở Sài Gòn. Người ta đến đây không chỉ để mua hoa, mua sách. Họ đến để tìm một chút bình yên, để được ở trong một không gian của sự tử tế, để gặp cô chủ tiệm có nụ cười hiền và một sức mạnh nội tâm phi thường. Dù bận rộn hơn, phải thuê thêm vài nhân viên, nhưng An vẫn giữ nguyên sự giản dị, mộc mạc của mình. Cô vẫn tự tay chăm sóc từng chậu cây, vẫn ngồi lặng lẽ đọc sách vào mỗi buổi chiều. Danh tiếng không làm cô thay đổi, nó chỉ càng khẳng định giá trị mà cô luôn theo đuổi.

Minh, chàng kỹ sư trẻ, sau khi dũng cảm đứng ra làm chứng, đã trở thành một cái tên được nể trọng trong ngành xây dựng. Anh từ chối mọi lời mời làm việc với mức lương khủng từ các tập đoàn lớn. Thay vào đó, anh nhận lời làm việc cho Bộ Xây dựng, tham gia vào ban cải cách quy trình thẩm định và giám sát an toàn công trình. Anh muốn dùng kiến thức của mình để đảm bảo rằng sẽ không có một Paradise Bay nào khác được phép tồn tại.

Còn bà Lan, bà đã bán căn nhà ở Paris và chính thức trở về Việt Nam sống. Bà không ở cùng con trai. Bà mua một căn biệt thự nhỏ có sân vườn ở ngoại thành. Niềm vui mỗi ngày của bà giờ đây không phải là những buổi tiệc trà xã giao, mà là việc tự tay chăm sóc khu vườn của mình và tham gia vào các hoạt động của quỹ "An Nhiên Cho Em", quỹ từ thiện mà An đã thành lập và nhận được sự ủng hộ kỷ lục sau đêm gala. Mối quan hệ giữa bà và An giờ đây còn thân thiết hơn cả mẹ chồng nàng dâu, họ giống như hai người bạn tâm giao, cùng nhau chia sẻ niềm vui trồng cây, đọc sách.

Một buổi chiều nắng đẹp, Hoàng đưa An đến khu đất của trại trẻ mồ côi Long Hoa. Nơi đây không còn vẻ hoang tàn, đổ nát. Khu đất đã được san phẳng, chuẩn bị cho ngày khởi công.

Hoàng trải bản vẽ thiết kế cuối cùng ra trước mặt An. Ngôi nhà mới cho những đứa trẻ hiện ra, ngập tràn ánh sáng và màu xanh.

"Anh đã quyết định rồi," Hoàng nói, nắm lấy tay An. "Anh sẽ không làm những dự án lớn nữa. Anh muốn cùng em thành lập một công ty mới. Một công ty kiến trúc nhỏ thôi, tên là 'An Hoàng'."

An nhìn anh, mắt cô long lanh ngấn nước.

"Công ty của chúng ta," anh nói tiếp, giọng đầy ấm áp, "sẽ chỉ nhận những công trình có ý nghĩa. Những ngôi nhà cho người nghèo, những trường học cho trẻ em vùng cao, những công viên cho cộng đồng. Anh sẽ là người thiết kế nên những bộ khung vững chãi, còn em, em sẽ là người thổi sự sống, thổi tâm hồn vào những bộ khung đó. Em đồng ý chứ, người đồng sáng lập của anh?"

An không trả lời bằng lời nói. Cô chỉ nhón chân, trao cho anh một nụ hôn. Nụ hôn đó là câu trả lời cho tất cả. Lời hứa về việc xây dựng một thế giới chung của họ sắp trở thành hiện thực.

Tối hôm đó, không có một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng nào được tổ chức. Chỉ có một bữa ăn tối thân mật tại Tiệm An Nhiên. Có Hoàng và An, có Long, có Minh, và có bà Lan. Năm con người, năm số phận đã bị cuốn vào cùng một cơn bão, giờ đây ngồi lại bên nhau trong sự bình yên.

Họ nâng ly. Nhưng không phải để chúc mừng sự sụp đổ của kẻ thù.

Hoàng nhìn An, ánh mắt anh chứa đựng tất cả tình yêu. "Mừng chúng ta," anh nói. "Vì giữa giông bão, vẫn tìm thấy được sự an nhiên."

Mọi người cùng cười. Tiếng cười của họ trong trẻo, hạnh phúc, hòa quyện với hương thơm của hoa lá trong tiệm. Cơn bão đã thực sự đi qua, để lại một bầu trời trong xanh và một mặt đất được gột rửa, sẵn sàng cho những hạt mầm mới được gieo trồng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!