Những Khoảng Lặng...

Chương 26: Những Khoảng Lặng Bình Yên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai năm sau.

Một buổi sáng cuối tuần tháng Bảy, Sài Gòn rực rỡ trong nắng. Nhưng nơi rực rỡ nhất không phải là trung tâm thành phố với những tòa nhà cao tầng, mà là ở một góc nhỏ ngoại thành, nơi "Ngôi Nhà An Nhiên" chính thức khánh thành.

Trại trẻ mồ côi Long Hoa cũ kỹ ngày nào giờ đã được thay thế bằng một quần thể kiến trúc tuyệt đẹp. Đó không phải là một khối nhà hộp đơn điệu. Đó là một tổ hợp những ngôi nhà nhỏ xinh xắn, nối với nhau bằng những hành lang có mái che, bao quanh một sân chơi rộng lớn và một khu vườn ngập tràn hoa lá. Thiết kế của Hoàng đã tận dụng tối đa ánh sáng tự nhiên và gió trời, tạo ra một không gian mở, thoáng đãng và tràn đầy sức sống.

Không có một buổi lễ cắt băng khánh thành rườm rà. Ngày hôm đó chỉ đơn giản là một ngày hội của cộng đồng. Các em nhỏ của ngôi nhà mặc những bộ quần áo mới, tíu tít chạy nhảy trên bãi cỏ xanh mướt. Các tình nguyện viên, các nhà hảo tâm và người dân địa phương cùng nhau tham gia các trò chơi, thưởng thức những món ăn đơn giản.

Ở một góc sân, Long, trong bộ dạng bảnh bao của một vị CEO, đang bị một đám trẻ con vây lấy, bắt anh làm "ngựa" cho chúng cưỡi. Anh không hề khó chịu, ngược lại còn cười phá lên một cách sảng khoái. Minh thì đang đứng nói chuyện với một nhóm sinh viên kiến trúc, say sưa chỉ cho họ về kết cấu mái vòm độc đáo của thư viện. Gương mặt anh không còn vẻ rụt rè, mà toát lên sự tự tin của một chuyên gia đầy tâm huyết.

Dưới một bóng cây phượng, bà Lan đang ngồi trên một chiếc ghế đá, không phải với các vị khách quan trọng, mà là với những người bảo mẫu của ngôi nhà. Bà không còn đeo chuỗi ngọc trai, trang phục cũng giản dị hơn. Bà đang chỉ cho một cô bé cách buộc một chiếc nơ cho búp bê, nụ cười của bà hiền từ và mãn nguyện. Bà đã tìm thấy niềm vui trong những điều bình dị, thứ mà cả cuộc đời sống trong nhung lụa bà chưa từng có được.

Và nhân vật chính của ngày hôm đó, Hoàng và An, lại không đứng trên sân khấu. Họ không phát biểu, không nhận những bó hoa chúc mừng. Họ lẳng lặng ở một góc, tay trong tay, nhìn ngắm thành quả của mình.

Công ty kiến trúc "An Hoàng" của họ đã đi vào hoạt động được hơn một năm. Họ không nhận nhiều dự án. Họ chỉ chọn những công trình thực sự có ý nghĩa. Một thư viện cho trẻ em vùng cao, một trung tâm phục hồi chức năng cho người khuyết tật, một công viên cây xanh cho một khu dân cư nghèo. Mỗi công trình đều là một tác phẩm được tạo nên từ tài năng của Hoàng và tâm hồn của An. Anh tạo ra bộ khung, và cô thổi vào đó sự sống.

"Em thấy không?" Hoàng thì thầm, siết nhẹ tay An. Anh chỉ về phía thư viện, nơi bọn trẻ đang say sưa đọc sách dưới giếng trời ngập nắng. "Đó mới là công trình vĩ đại nhất trong sự nghiệp của anh."

An tựa đầu vào vai anh, mắt cô lấp lánh niềm hạnh phúc. "Nó không được xây bằng bê tông và cốt thép," cô nói khẽ. "Nó được xây bằng tình yêu."

Họ nhìn nhau, mỉm cười. Nụ cười không cần lời nói. Họ đã đi qua một hành trình quá dài, từ những khoảng lặng đầy xa cách và nghi kỵ, đến những khoảng lặng của sự căng thẳng, sợ hãi, và rồi là sự thấu hiểu. Giờ đây, họ đang ở trong một khoảng lặng hoàn toàn khác.

Khi ngày hội đang ở lúc vui vẻ nhất, Hoàng và An lặng lẽ tách khỏi đám đông. Anh dắt cô đi bộ đến một ngọn đồi nhỏ ở phía sau ngôi nhà, nơi có một chiếc ghế gỗ được đặt dưới một tán cây cổ thụ mà họ đã quyết tâm giữ lại trong quá trình xây dựng.

Từ đây, họ có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh. Ngôi nhà mới rực rỡ trong nắng, sân chơi đầy ắp tiếng cười, và xa xa là thành phố Sài Gòn vẫn đang vận động không ngừng.

Họ ngồi xuống, im lặng.

Không còn những cuộc rượt đuổi, không còn những âm mưu, không còn những trận chiến một mất một còn. Thế giới của họ giờ đây chỉ còn lại sự bình yên. Một sự bình yên không hề nhàm chán, mà vô cùng đủ đầy, bởi nó được xây nên từ những giông bão đã qua.

Hoàng quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh mình. Nắng chiều chiếu lên mái tóc cô, làm bừng sáng nụ cười dịu dàng. Anh biết, cuộc đời mình sẽ không thể trọn vẹn nếu thiếu đi nụ cười ấy, thiếu đi sự mạnh mẽ thầm lặng ấy. Cô không chỉ là tình yêu của anh. Cô chính là nhà.

An cũng nhìn anh, nhìn người đàn ông đã vì cô mà thay đổi, đã vì cô mà can đảm đối mặt với cả thế giới. Anh không còn là vị kiến trúc sư lạnh lùng trên đỉnh cao cô độc. Anh đã học được cách cúi xuống để vun trồng cho một đóa hoa.

Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên, đặt một nụ hôn vào đó.

Giữa tiếng cười của những giấc mơ được chắp cánh, giữa hương thơm của hoa cỏ và ánh nắng vàng của một buổi chiều Sài Gòn, họ tìm thấy khoảng lặng bình yên nhất của cuộc đời mình.

Một khoảng lặng mang tên hạnh phúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!