Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà V-Spire. Sự im lặng trong xe đặc quánh, nặng nề hơn cả không khí Sài Gòn sau một trận mưa lớn. Hoàng tắt máy, nhưng không ai trong hai người có động thái muốn ra ngoài. Chiếc cúp vàng nằm ở ghế sau, ánh sáng từ đèn đường hắt vào làm nó lóe lên một cách lạnh lẽo, gần như trêu tức.
"Chúng ta lên nhà thôi," Hoàng nói khẽ, giọng anh mất đi sự tự tin thường ngày.
An không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Trong thang máy bằng kính, họ có thể thấy cả thành phố trải dài bên dưới, một biển ánh sáng rực rỡ mà An từng thấy thật diệu kỳ. Nhưng giờ đây, nó chỉ khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng hơn. Họ đứng ở hai góc đối diện của thang máy, không nhìn nhau, mỗi người chìm trong một thế giới riêng.
Vừa bước vào căn hộ, điều đầu tiên An làm là đi thẳng vào phòng ngủ. Hoàng đứng ở phòng khách, cảm giác bất lực lan tỏa khắp cơ thể. Anh nghe thấy tiếng khóa kéo của chiếc đầm dạ hội, một âm thanh khô khốc, dứt khoát. Vài phút sau, An bước ra. Cô đã thay lại bộ quần áo của mình - chiếc áo thun trắng và quần jean. Cô đã trở lại là An của tiệm hoa, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt cô đã khác. Cô như đang khoác lên mình một lớp vỏ bọc vô hình, một khoảng cách mà anh không tài nào chạm tới được.
"An..." anh bắt đầu. "Chuyện ở bữa tiệc, em đừng để trong lòng. Lời của Tùng không đáng một xu."
"Em biết," cô đáp, giọng bình thản đến đáng sợ. "Hắn ta chẳng là gì cả."
"Vậy tại sao em lại..."
"Vấn đề không phải là hắn ta," An ngắt lời, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh kể từ lúc ở trong xe. Đôi mắt cô trong veo, nhưng đằng sau đó là một nỗi buồn sâu thẳm. "Vấn đề là em đã thấy thế giới của anh. Và em cũng thấy bản thân mình trong thế giới đó. Em không thuộc về nơi ấy, Hoàng à."
Cô bước tới gần chậu bàng Singapore, ngón tay khẽ lướt trên một chiếc lá xanh mướt. "Em giống như cái cây này. Nó chỉ có thể sống tốt khi được đặt ở đúng chỗ, có đủ ánh sáng, đủ không gian để thở. Nếu anh mang nó đặt vào một hầm băng, dù có chăm sóc kỹ đến đâu, nó cũng sẽ chết."
"Nhưng anh ở đây," Hoàng bước tới, nắm lấy vai cô. "Anh là ánh sáng của em."
An khẽ lắc đầu, một giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má. "Không, Hoàng. Anh là mặt trời. Anh rực rỡ, mạnh mẽ và ở một tầm cao mà em không thể với tới. Em chỉ là một đóa hoa dại ven đường. Hoa dại không thể sống trong ánh mặt trời gay gắt, nó sẽ bị thiêu đốt."
"Nói vậy là sao, An? Em đang muốn nói gì?" Trái tim Hoàng thắt lại.
"Em nghĩ... em cần về nhà," cô nói, gạt tay anh ra một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Em cần trở về tiệm của em. Em cần không gian."
"Đây là nhà của em mà!" Hoàng gần như hét lên, sự tuyệt vọng khiến anh mất kiểm soát.
"Không phải," An nhìn anh, ánh mắt đầy đau đớn. "Đây là thế giới của anh. Em chỉ là khách qua đường thôi."
Nói rồi, cô quay người, cầm lấy túi xách và bước thẳng ra cửa, không một lần ngoảnh lại. Cánh cửa đóng sập lại, âm thanh của nó vang vọng khắp căn hộ trống trải, để lại Hoàng một mình với chiếc cúp vô nghĩa và một vết nứt vừa toác ra trong tim.
An về đến tiệm khi trời đã gần về sáng. Cô không bật đèn, cứ thế ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, ôm lấy con mèo Mộc vào lòng. Mùi hương quen thuộc của đất, của sách, của hoa lá bao bọc lấy cô, như một cái ôm an ủi. Chỉ ở đây cô mới thực sự là chính mình.
Cô không giận Hoàng. Cô giận chính bản thân mình. Cô giận sự yếu đuối, sự tự ti của mình. Hoàng đã làm mọi thứ để bảo vệ cô, nhưng chính hành động bảo vệ đó lại càng làm cho cô thấy rõ sự chênh lệch giữa họ. Anh là một chiến binh trong thế giới của anh, còn cô chỉ là một thường dân vô tình đi lạc vào chiến trường. Tình yêu của họ, liệu có đủ lớn để vượt qua ranh giới đó không? Hay nó sẽ từ từ chết mòn vì những tổn thương và sự khác biệt không thể san lấp? Cô ngồi đó, trong bóng tối, để cho nước mắt tự do tuôn rơi.
Trong lúc đó, ở tầng 38, Hoàng đang làm một việc anh chưa từng làm trước đây. Anh gọi cho Long vào lúc hai giờ sáng.
"Mày điên à?" Giọng Long ngái ngủ và gắt gỏng ở đầu dây bên kia. "Mày biết mấy giờ rồi không?"
"Cô ấy bỏ đi rồi," giọng Hoàng lạc đi, trống rỗng.
Long im lặng ngay lập tức. Anh ta có thể nghe thấy sự tan vỡ trong giọng nói của bạn mình. "Xảy ra chuyện gì?"
Hoàng kể lại tất cả, từ thái độ của An trong xe đến việc cô đòi về nhà. Anh kết thúc bằng một câu hỏi đầy bất lực: "Tao đã làm sai ở đâu, Long?"
Long thở dài. "Mày chẳng làm gì sai cả, và đó chính là vấn đề. Mày đã hành xử như một thằng Hoàng hoàn hảo: bảo vệ bạn gái, dằn mặt đối thủ. Nhưng mày đã quên mất một điều."
"Điều gì?"
"Mày đã quên cô ấy là An. Mày nghĩ vấn đề là thằng Tùng nói gì à? Không phải. Vấn đề là mày đã kéo một con cá ra khỏi nước, đặt nó vào một bữa tiệc sang trọng rồi ngạc nhiên khi thấy nó không biết thở. Mày không thể chỉ che chắn cho cô ấy. Mày phải cho cô ấy thấy rằng, mày cũng sẵn sàng nhảy xuống nước cùng cô ấy."
Lời nói của Long như một gáo nước lạnh dội vào mặt Hoàng. Anh im lặng, suy nghĩ. Anh đã luôn cố gắng kéo An vào thế giới của mình, biến cô thành một phần của nó. Anh mua cho cô váy áo đắt tiền, đưa cô đến những nơi sang trọng, giới thiệu cô với những người quyền lực. Anh nghĩ đó là tình yêu. Nhưng có lẽ, đó chỉ là sự ích kỷ được ngụy trang một cách tinh vi. Anh đã không thực sự lắng nghe nỗi sợ của cô. Anh chỉ muốn chứng tỏ cho cả thế giới thấy cô là của anh, mà quên mất việc hỏi xem cô có thực sự muốn điều đó hay không.
"Cảm ơn mày," Hoàng nói rồi cúp máy.
Anh không ngủ. Anh ngồi trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào chậu bàng Singapore. Anh nhớ lại lời An nói. Anh đã sai. Anh đã mang một đóa hoa dại về và cố biến nó thành một bông hồng pha lê để trưng bày trong lồng kính của mình.
Gần sáng, Hoàng thay đồ. Anh không mặc vest, không đi giày da. Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản, quần jean và đi một đôi sneaker. Anh lái xe đến tiệm của An.
Anh không vào ngay. Anh dừng lại ở một gánh xôi vỉa hè gần đó, mua một gói xôi xéo nóng hổi, loại mà An từng nói cô rất thích ăn vào buổi sáng.
Anh đứng trước cửa tiệm một lúc lâu rồi mới rụt rè gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Anh gõ lại lần nữa, mạnh hơn.
Cánh cửa từ từ mở ra. An đứng đó, đôi mắt cô sưng húp vì khóc. Trông cô mệt mỏi và tiều tụy. Thấy anh, cô có chút ngạc nhiên nhưng không hề đóng cửa lại.
Hoàng không nói gì, chỉ giơ gói xôi lên. "Anh mua xôi cho em," anh nói khẽ.
An nhìn gói xôi, rồi lại ngước lên nhìn anh. Ánh mắt cô vẫn còn đầy tổn thương.
Hoàng bước vào trong, đóng cửa lại. Anh không cố gắng ôm cô hay giải thích. Anh chỉ ngồi xuống sàn nhà, đối diện cô.
"Anh sai rồi, An," anh nói, giọng chân thành. "Anh sai không phải vì đã đưa em đến đó. Anh sai vì đã không hiểu được cảm giác của em, không lắng nghe nỗi sợ của em. Anh đã quá ích kỷ, chỉ muốn kéo em vào thế giới của anh mà quên mất rằng, chính thế giới của em mới là nơi đã cứu rỗi anh khỏi sự cô độc."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Anh không thể hứa với em rằng sẽ không còn những kẻ như Tùng xuất hiện, hay thế giới của anh sẽ ngừng khắc nghiệt. Nhưng anh có thể hứa một điều. Anh sẽ không bắt em phải một mình chiến đấu trong thế giới đó nữa. Và anh cũng sẽ không cố kéo em ra khỏi thế giới này."
Anh hít một hơi thật sâu. "Thay vào đó, chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một thế giới mới. Một thế giới của riêng chúng ta. Một thế giới có cả tòa nhà chọc trời và cả những đóa hoa dại. Một nơi mà em có thể là chính em, và anh cũng có thể là chính anh, không cần phải khoác lên mình bất cứ bộ áo giáp nào."
An vẫn im lặng, nước mắt lại bắt đầu rơi, nhưng lần này không phải vì đau khổ.
Hoàng đặt gói xôi xuống, từ từ tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt cô. Anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. "Đừng khóc nữa," anh thì thầm. "Hãy để anh dùng cả phần đời còn lại để khiến em mỉm cười, được không?"
An nhìn sâu vào mắt anh, cô thấy được sự hối lỗi, sự chân thành và một tình yêu còn lớn hơn cả sự tự ái của anh. Cô từ từ gật đầu, rồi vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào vai anh và khóc nức nở, giải tỏa hết mọi ấm ức, tổn thương. Hoàng chỉ ôm chặt lấy cô, để cho cô khóc. Anh biết, vết nứt vẫn còn đó, nhưng họ sẽ cùng nhau hàn gắn nó. Bằng tình yêu, sự thấu hiểu và bằng những gói xôi xéo vào buổi sáng.
Họ đã sẵn sàng để học lại từ đầu.