Những tuần lễ tiếp theo trôi qua như một giấc mơ ngọt ngào. Hoàng khám phá ra rằng hạnh phúc không phải là cảm giác chinh phục một dự án lớn, mà là việc cùng An ngồi bó gối trên sàn gỗ của tiệm sách, lắng nghe cô đọc một đoạn thơ cũ. Hạnh phúc là mùi thơm của món cá kho tộ An nấu trong căn bếp hiện đại của anh, nơi giờ đây đã có nhiều gia vị hơn là những bản vẽ. Anh bắt đầu về nhà đúng giờ, một sự kiện khiến cả công ty anh xôn xao. "Về nhà" không còn là trở về căn hộ áp mái lạnh lẽo, mà là đến với không gian ấm cúng của Tiệm An Nhiên, nơi luôn có một người chờ anh.
Tình yêu của họ không chỉ dừng lại ở sự đồng điệu tâm hồn. Nó còn là sự hòa quyện nồng cháy của thể xác. Những đêm ở bên nhau, trong căn hộ tầng 38 nhìn xuống thành phố lấp lánh, Hoàng đã dạy cho An biết thế nào là đam mê, là khao khát. Anh yêu cách cô rụt rè khám phá cơ thể anh, rồi dần trở nên táo bạo hơn. Anh yêu tiếng thở gấp của cô, yêu cái cách cô gọi tên anh trong những khoảnh khắc thân mật nhất.
Ngược lại, An dạy cho Hoàng biết thế nào là sự dịu dàng. Cô cho anh thấy sự quyến rũ không chỉ nằm ở những đường cong nóng bỏng, mà còn ở một nụ hôn nhẹ lên vết sẹo trên vai anh, ở cái cách cô vuốt ve mái tóc anh sau một ngày làm việc mệt mỏi. Sự gần gũi của họ là một vũ điệu, lúc mãnh liệt, lúc lại chậm rãi, sâu lắng. Họ khám phá những "khoảng lặng" mới, không phải của sự xa cách, mà là của sự hòa hợp tuyệt đối, khi hai cơ thể và hai tâm hồn cùng chung một nhịp đập.
Thế giới của Hoàng và An dường như đã tìm thấy một điểm giao hoàn hảo. Anh mang sự ngăn nắp, logic của mình vào việc giúp cô sắp xếp lại kho sách. Cô mang hơi thở của sự sống, của thiên nhiên vào căn hộ của anh. Tủ lạnh của anh giờ đây luôn đầy ắp rau củ quả tươi, và chậu bàng Singapore đang vươn những chiếc lá non mới trong nắng sớm.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng là một bản tình ca êm đềm. Hoàng biết, sớm hay muộn, anh cũng phải đưa An bước vào thế giới thực của anh – một thế giới không có mùi giấy cũ và hương hoa, mà chỉ có sự cạnh tranh, tham vọng và những mối quan hệ được tính toán bằng lợi ích.
Cơ hội đó đã đến. Hoàng được đề cử cho giải thưởng "Kiến trúc sư của năm", một giải thưởng danh giá nhất trong ngành. Lễ trao giải sẽ được tổ chức tại một khách sạn năm sao lộng lẫy, quy tụ toàn bộ những nhân vật tai to mặt lớn trong giới kiến trúc và kinh doanh.
"Anh muốn em đi cùng anh," Hoàng nói với An một buổi tối, khi họ đang cùng nhau tưới cây trong tiệm.
An khựng lại, bình nước trên tay cô khẽ run. "Một nơi... như vậy ạ?" cô hỏi, giọng đầy do dự. "Em... em không nghĩ là em hợp với những nơi đó đâu."
"Sao lại không?" Hoàng nhíu mày. "Em chỉ cần đi cùng anh thôi."
"Nhưng em sẽ mặc gì? Em sẽ nói gì với bạn bè của anh? Họ đều là những người thành đạt, giàu có... Còn em chỉ là một người bán hoa," cô nói, giọng nhỏ dần. Sự tự ti mà cô luôn che giấu kỹ, giờ đây lại lộ ra.
Hoàng nhận ra sự bất an của cô. Anh đặt bình nước của mình xuống, bước tới ôm lấy cô. "An, nghe anh này. Em không phải 'chỉ là' một người bán hoa. Em là người phụ nữ của anh. Em thông minh, xinh đẹp, và là người tử tế nhất anh từng gặp. Đối với anh, em còn tỏa sáng hơn tất cả những viên kim cương ở bữa tiệc đó cộng lại."
Anh hôn nhẹ lên trán cô. "Về trang phục, cứ để anh lo. Anh hứa sẽ biến em thành công chúa trong đêm đó."
Dù vẫn còn lo lắng, nhưng sự chân thành và quả quyết của Hoàng đã thuyết phục được An.
Ngày hôm sau, Hoàng đưa An đến một boutique thời trang cao cấp nhất thành phố. An choáng ngợp trước những bộ váy áo lộng lẫy và những con số trên mác giá. Cô cảm thấy mình lạc lõng y như Hoàng đã từng cảm thấy trong vườn ươm. Hoàng, ngược lại, lại vô cùng thoải mái. Anh tự tay chọn cho cô vài bộ váy, đưa cho cô vào phòng thử.
Khi An bước ra với chiếc đầm dạ hội đầu tiên, một thiết kế cúp ngực màu xanh biển đậm, ôm sát lấy cơ thể, Hoàng đã thực sự sững sờ. Chiếc váy tôn lên mọi đường cong quyến rũ của cô, bờ vai trần thon thả và làn da trắng mịn. Mái tóc đen dài của cô được búi cao một cách thử nghiệm, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh. Cô không còn là cô chủ tiệm hoa giản dị, mà là một quý cô đầy quyến rũ và bí ẩn.
"Em... đẹp quá," Hoàng thốt lên, giọng khàn đi vì xúc động.
An ngượng ngùng nhìn mình trong gương. "Thật không ạ? Em thấy nó... hơi hở hang."
"Nó hoàn hảo," Hoàng bước tới, đứng sau lưng cô. Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của họ trong gương. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, đặt một nụ hôn lên bờ vai trần của cô, cảm nhận làn da mềm mại dưới môi mình. "Tối nay, tất cả mọi người sẽ phải ghen tị với anh."
Sự tự tin của anh, ánh mắt đầy khao khát của anh khiến An dần cảm thấy thoải mái hơn. Cô nhìn mình trong gương và lần đầu tiên, cô thấy một phiên bản khác của bản thân, một phiên bản mạnh mẽ và quyến rũ hơn.
Đêm diễn ra lễ trao giải, khách sạn lộng lẫy như một cung điện. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, tiếng nhạc jazz du dương và tiếng ly chạm nhau lanh canh. Hoàng, trong bộ vest đen lịch lãm, bước vào sảnh chính, tay trong tay với An. Ngay lập tức, họ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Sự xuất hiện của An bên cạnh Hoàng gây ra một sự tò mò lớn. Vẻ đẹp mặn mà, có chút hoang dã và khác biệt của cô hoàn toàn nổi bật giữa những quý cô, quý bà có vẻ đẹp được gọt giũa theo cùng một khuôn mẫu. Hoàng hãnh diện giới thiệu cô với các đối tác, bạn bè. Anh luôn nắm chặt tay cô, thì thầm vào tai cô những lời động viên, khiến cô dần cảm thấy tự tin hơn.
Hoàng đã thắng giải "Kiến trúc sư của năm". Khi tên anh được xướng lên, anh quay sang hôn An một nụ hôn sâu trước khi bước lên sân khấu, một hành động công khai đầy tính sở hữu khiến cả khán phòng phải ồ lên. An ngồi dưới, nhìn người đàn ông của mình tỏa sáng trên sân khấu, lòng cô ngập tràn niềm hạnh phúc và tự hào.
Nhưng khi họ đang nhận những lời chúc mừng, một giọng nói đầy châm chọc vang lên.
"Hoàng, chúc mừng cậu nhé. Xem ra sự nghiệp và tình yêu đều thăng hoa nhỉ?"
Đó là Tùng, đối thủ lớn nhất của Hoàng trong ngành, một kẻ nổi tiếng với tài năng và cả sự thủ đoạn. Hắn đi cùng một cô người mẫu chân dài, ánh mắt hắn lướt qua An một lượt từ đầu đến chân với vẻ đánh giá trịch thượng.
"Gu của cậu dạo này thật... gần gũi với thiên nhiên đấy," Tùng nhếch môi. "Hẳn là làm việc với bê tông cốt thép nhiều quá cũng thấy chán, phải tìm về với hoa cỏ để cân bằng?"
Không khí xung quanh chợt đặc lại. Câu nói của Tùng rõ ràng là đang hạ thấp An. Nụ cười trên mặt An cứng lại, cô cảm thấy máu trong người như đông lại.
Hoang siết chặt tay An hơn. Nét mặt dịu dàng của anh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, sắc bén như dao. Anh nhìn thẳng vào mắt Tùng.
"Cảm ơn lời chúc của cậu. Đúng là tôi cần tìm về với thiên nhiên, vì ít ra hoa cỏ còn chân thật. Chúng không giống như một số loại 'cây dây leo', chỉ biết bám vào người khác để đi lên."
Câu đối đáp thâm thúy của Hoàng khiến Tùng tái mặt. Vài người xung quanh nghe thấy phải cố nén cười. Nhưng An không cảm thấy khá hơn. Cô đã nhìn thấy nó. Cái vỏ bọc lạnh lùng, tàn nhẫn mà Hoàng phải mặc lên để tồn tại trong thế giới này. Cô thấy sự cạnh tranh khốc liệt, những lời nói như dao găm được bọc trong những nụ cười giả tạo.
Và cô nhận ra, trong thế giới này, sự tồn tại của cô chính là một điểm yếu, một cái cớ để người khác tấn công anh. Cô không phải là người tiếp thêm sức mạnh cho anh, mà là gánh nặng anh phải bảo vệ.
Trên đường về, không khí trong chiếc xe sang trọng trở nên nặng nề. Chiếc cúp vàng danh giá nằm ở ghế sau, nhưng chẳng ai buồn nhìn đến nó. Hoàng nắm lấy tay lái, những khớp ngón tay trắng bệch. Anh biết cô đang tổn thương, nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
"An, anh xin lỗi..."
"Không phải lỗi của anh," An cắt ngang, giọng cô xa vắng. Cô quay mặt nhìn ra cửa sổ, nơi những tòa nhà cao tầng lướt qua như những bóng ma. "Chỉ là... em không thuộc về nơi đó. Em giống như một chậu hoa dại bị đặt nhầm vào một phòng tiệc pha lê. Nó không hợp."
"Em hợp với anh là đủ rồi," Hoàng nói, giọng anh có phần bất lực.
Nhưng An không trả lời.
Một khoảng lặng lại bao trùm lấy họ. Nhưng không giống như những khoảng lặng yên bình trước đây, khoảng lặng này đầy rẫy sự hoang mang, tổn thương và một vết nứt vừa mới xuất hiện trong câu chuyện tình yêu tưởng như hoàn hảo của họ.