Thế giới mà Hoàng và An cùng nhau xây dựng đang dần thành hình. Nó được vun đắp bằng sự kiên nhẫn, bằng những buổi chiều cùng nhau lấm lem đất ở tiệm hoa, bằng những buổi tối thảo luận sôi nổi trên những bản vẽ kiến trúc. Những khoảng lặng giữa họ giờ đây không còn là sự xa cách, mà là sự bình yên, một không gian an toàn nơi cả hai có thể là chính mình mà không sợ bị phán xét. Tình yêu của họ đã đi qua cơn bão đầu tiên và trở nên vững chãi hơn.
Nhưng cuộc sống vốn là một bài kiểm tra dài vô tận. Và thử thách tiếp theo của họ đến từ một nơi mà Hoàng không ngờ tới nhất.
Đó là một buổi sáng thứ hai, khi anh đang họp với đội ngũ của mình về dự án nhà cộng đồng, điện thoại của anh rung lên với một số máy lạ từ Pháp. Anh cau mày, định tắt đi, nhưng có một sự thôi thúc nào đó khiến anh phải bắt máy.
"Alo?"
"Hoàng, là mẹ đây."
Giọng nói ở đầu dây bên kia sang trọng, có một chút xa cách nhưng không thể nhầm lẫn. Đó là bà Lan, mẹ của anh. Hoàng sững người. Đã gần một năm kể từ lần cuối anh nói chuyện với bà. Bà là một nhà ngoại giao đã về hưu, sau khi ba anh mất, bà đã chọn sống một cuộc đời lặng lẽ tại Paris, giữa những viện bảo tàng và những khu vườn cổ kính. Mối quan hệ của hai mẹ con luôn có một sự tôn trọng, nhưng cũng đầy khoảng cách. Bà tự hào về thành công của anh, nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu được thế giới nội tâm của anh.
"Mẹ? Sao mẹ lại gọi con vào giờ này?"
"Mẹ sắp về Việt Nam," bà nói thẳng vào vấn đề, không một lời hỏi thăm dông dài. "Chuyến bay của mẹ sẽ hạ cánh vào chiều thứ tư. Con ra sân bay đón mẹ được không?"
"Mẹ... mẹ về sao không báo trước cho con?" Hoàng lắp bắp, đầu óc anh quay cuồng.
"Mẹ muốn tạo bất ngờ. Mẹ muốn xem con trai của mẹ sống thế nào khi không có sự giám sát của người mẹ già này," bà cười nhẹ, một nụ cười mà anh biết là không hề đơn giản. "Mẹ sẽ ở lại khoảng một tháng. À, và mẹ muốn gặp bạn gái của con. Long đã kể hết cho mẹ rồi."
Trái tim Hoàng như rơi xuống một nhịp. Long! Cái thằng bạn nhiều chuyện đó. Anh biết Long chỉ có ý tốt, muốn khoe với mẹ anh rằng con trai bà cuối cùng cũng biết yêu. Nhưng Long không thể hiểu được sự phức tạp trong suy nghĩ của mẹ anh.
Bà Lan không phải là một người phụ nữ bình thường. Bà sinh ra trong một gia đình danh giá, quen sống trong môi trường thượng lưu, nơi mọi thứ đều được đo đếm bằng địa vị, tiền tài và các mối quan hệ "môn đăng hộ đối". Bà sẽ nhìn An qua lăng kính nào? Một cô chủ tiệm hoa nhỏ, dù có đáng yêu và tử tế đến đâu, liệu có đủ "trọng lượng" để đứng bên cạnh con trai bà, một trong những kiến trúc sư hàng đầu đất nước?
"Dạ... vâng. Tất nhiên rồi ạ," Hoàng cố giữ giọng bình tĩnh. "Để con sắp xếp công việc."
Sau khi cúp máy, Hoàng ngồi bất động trong phòng họp. Cả đội ngũ nhìn anh chờ đợi, nhưng tâm trí anh đã bay đến một nơi khác. Anh cảm thấy một cơn lo âu quen thuộc đang trỗi dậy, cái cảm giác mà anh đã không còn trải qua kể từ khi có An bên cạnh. Anh sợ. Anh sợ sự phán xét của mẹ mình. Anh sợ ánh mắt của bà sẽ làm tổn thương An, giống như Tùng đã từng làm.
Tối hôm đó, Hoàng không nói ngay với An. Anh đưa cô đi ăn ở một nhà hàng ven sông, cố tỏ ra bình thường. Nhưng An, với sự nhạy cảm của mình, đã nhận ra ngay sự khác lạ.
"Anh có chuyện gì phải không?" cô hỏi, đặt dao nĩa xuống. "Cả buổi tối anh không tập trung."
Hoàng thở dài. Anh biết mình không thể giấu cô. Anh nắm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô và kể lại cuộc điện thoại buổi sáng. Anh không che giấu sự lo lắng của mình.
"Mẹ anh... bà là một người phụ nữ tuyệt vời, nhưng cũng rất truyền thống. Bà luôn có những tiêu chuẩn rất cao cho mọi thứ, đặc biệt là cho anh," anh nói, giọng trầm xuống. "Anh không sợ bà phán xét anh. Anh chỉ sợ... bà sẽ nói điều gì đó khiến em không vui."
An im lặng lắng nghe. Đôi bàn tay cô khẽ siết chặt lấy tay anh. Cô có thể cảm nhận được nỗi lo của anh, và nó cũng làm cô lo lắng theo. Một cuộc gặp gỡ với những người bạn xã giao đã đủ khiến cô lao đao, huống hồ đây lại là mẹ của người đàn ông cô yêu.
"Em hiểu," cô nói khẽ. "Em cũng... hơi sợ."
Thấy được sự thành thật trong mắt cô, Hoàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh không muốn cô phải tỏ ra mạnh mẽ. "Chúng ta không cần phải gặp bà ngay nếu em chưa sẵn sàng. Anh có thể nói..."
"Không," An ngắt lời, giọng quả quyết hơn. "Bà là mẹ của anh. Sớm muộn gì em cũng phải gặp. Trốn tránh không phải là cách. Anh đã hứa chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một thế giới chung mà, phải không? Vậy thì hãy để mẹ anh là thử thách đầu tiên của thế giới đó."
Sự dũng cảm của cô khiến Hoàng vừa cảm động vừa hổ thẹn với sự do dự của chính mình. Anh ôm cô vào lòng. "Cảm ơn em."
Chiều thứ tư, Hoàng và An cùng nhau ra sân bay. An đã chọn một bộ váy suông màu trắng đơn giản nhưng trang nhã, mái tóc được búi gọn gàng. Cô trông bình tĩnh, nhưng Hoàng biết bên trong cô đang dậy sóng. Anh nắm chặt tay cô suốt quãng đường đi.
Bà Lan bước ra từ cổng đến quốc tế. Bà không có vẻ gì là mệt mỏi sau một chuyến bay dài. Bà mặc một bộ vest lụa màu kem sang trọng, mái tóc được cắt ngắn và tạo kiểu hoàn hảo, cổ đeo một chuỗi ngọc trai tinh tế. Dáng đi của bà thẳng, uy nghi, thu hút mọi ánh nhìn.
"Chào con trai," bà mỉm cười khi thấy Hoàng, một nụ cười có chừng mực. Bà ôm anh một cách xã giao rồi ánh mắt bà ngay lập tức chuyển sang An.
"Chào bác ạ," An lễ phép cúi đầu. "Cháu là An."
"Chào cháu," bà Lan đáp lại, ánh mắt bà lướt nhanh qua An một lượt, đánh giá trang phục, kiểu tóc và cách hành xử của cô. "Bác đã nghe Long kể nhiều về cháu. Trông cháu ở ngoài còn dễ thương hơn trong ảnh."
Lời khen của bà nghe có vẻ thân thiện, nhưng Hoàng biết đó chỉ là màn dạo đầu. Trên xe trở về, bà Lan khéo léo dẫn dắt câu chuyện. Bà hỏi An về công việc ở tiệm hoa, về những loại sách cô hay đọc, về gia đình cô. Mỗi câu hỏi đều lịch sự, nhưng lại như một mũi khoan thăm dò, cố gắng tìm hiểu "gia thế" và trình độ của An.
An trả lời một cách từ tốn, chân thành. Cô nói về niềm vui của mình khi được làm việc với hoa cỏ, về tình yêu của cô dành cho văn học. Cô không cố gắng tỏ ra uyên bác hay giàu có. Cô chỉ đơn giản là chính mình. Hoàng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại chen vào một câu nói để giảm bớt sự căng thẳng, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay An dưới ghế.
Cuộc gặp gỡ chính thức diễn ra vào bữa tối hôm đó tại căn hộ của Hoàng. An đã tự tay chuẩn bị một vài món ăn Việt Nam mà cô biết bà Lan rất thích.
"Cháu khéo tay quá," bà Lan nhận xét sau khi nếm thử món nem rán. "Bây giờ không có nhiều cô gái trẻ chịu khó vào bếp như vậy."
"Dạ, đây là sở thích của cháu ạ," An mỉm cười.
"Hoàng nhà bác từ nhỏ đã được nuông chiều, không biết làm gì cả. Sau này có cháu chăm sóc cho nó, bác cũng yên tâm," bà nói tiếp.
Câu nói nghe như một lời gửi gắm, nhưng An lại cảm nhận được một hàm ý khác. Dường như trong mắt bà Lan, vai trò của cô chỉ là để "chăm sóc" cho Hoàng, một vai trò của người nội trợ, chứ không phải là một người bạn đời bình đẳng.
Cuộc nói chuyện tiếp tục một cách êm ả nhưng đầy căng thẳng ngầm. Bà Lan kể về những buổi hòa nhạc thính phòng ở Paris, về những buổi tiệc của giới ngoại giao. Đó là một thế giới xa lạ, lấp lánh và đầy quy tắc mà An chưa bao giờ biết tới. Cô chỉ ngồi im lặng lắng nghe, cảm thấy mình lại một lần nữa trở thành người ngoài cuộc.
Khi bữa tối kết thúc, An đứng dậy dọn dẹp và pha trà. Nhân lúc đó, bà Lan quay sang nói chuyện với Hoàng. Giọng bà nhỏ lại, nhưng đầy nghiêm túc.
"Con bé dễ thương đấy, lễ phép, ngoan ngoãn."
Hoàng thở phào, anh nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn. Nhưng câu nói tiếp theo của mẹ anh đã dập tắt ngay niềm hy vọng đó.
"Rất... trong sáng," bà nhấn mạnh từ đó. "Nhưng để đi đường dài với con, để đứng vững trong thế giới của con, mẹ e rằng sự trong sáng và ngoan ngoãn thôi là chưa đủ."
Bà nhìn thẳng vào mắt con trai mình. "Thế giới của con cần một nữ hoàng, Hoàng ạ. Không phải là một nàng công chúa."
Ngay lúc đó, An bưng khay trà đi ra. Cô không nghe được câu nói của bà Lan, nhưng cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng đột ngột giữa hai mẹ con qua ánh mắt của họ. Cô đặt khay trà xuống bàn, nụ cười có chút gượng gạo.
Hoàng nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn An, người đang mỉm cười ngây thơ không biết rằng một cơn bão vừa được ngầm báo trước. Anh cảm thấy một sự giằng xé dữ dội trong lòng. Lời nói của mẹ anh, dù tàn nhẫn, lại đánh trúng vào nỗi sợ sâu kín nhất của anh, nỗi sợ mà anh đã cố gắng chôn vùi kể từ sau đêm tiệc trao giải.
Một cơn bão mới đang hình thành ngay trong chính căn hộ của anh, và lần này, nó mang tên gia đình.