Câu nói của bà Lan như một tảng đá ném vào mặt hồ yên ả, tạo ra những gợn sóng ngầm lan tỏa khắp căn hộ. Dù An không nghe thấy, nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Bữa trà sau đó diễn ra trong sự im lặng ngượng nghịu. Hoàng cố gắng khơi lại vài câu chuyện phiếm, nhưng chúng đều chết yểu.
Những ngày tiếp theo, bà Lan không trực tiếp công kích An. Bà là một nhà ngoại giao lão luyện, bà không bao giờ dùng những vũ khí tầm thường. Cuộc chiến của bà là một cuộc chiến không tiếng súng, diễn ra qua những lời nói bóng gió, những cử chỉ tinh vi và những sự sắp đặt khéo léo.
Bà thường xuyên rủ An đi mua sắm cùng mình. Nhưng thay vì đến những cửa hàng thời trang trẻ trung, bà lại đưa cô vào những showroom của các thương hiệu cao cấp, nơi những chiếc túi xách có giá bằng cả năm thu nhập của tiệm hoa. Bà sẽ cầm một chiếc túi da cá sấu lên, ướm thử lên người An và nói: "Cháu thấy không, phụ nữ cần có những thứ vũ khí như thế này. Nó không chỉ là một cái túi, nó là tuyên ngôn về đẳng cấp." An chỉ biết mỉm cười và nhẹ nhàng từ chối, cô cảm thấy những món đồ xa xỉ đó như đang hút cạn sinh khí của mình.
Bà mời An đến những buổi tiệc trà với những người bạn phu nhân của bà. Trong những buổi tiệc đó, câu chuyện của họ xoay quanh những chuyến du lịch châu Âu, những buổi đấu giá từ thiện, những thương vụ kinh doanh triệu đô của chồng con họ. An ngồi giữa họ, cảm thấy mình như một người vô hình. Khi họ hỏi cô làm nghề gì, cô thành thật trả lời mình có một tiệm hoa nhỏ. Họ sẽ mỉm cười, một nụ cười lịch sự nhưng xa cách, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. Bà Lan sẽ nhìn cô, ánh mắt không tỏ vẻ chê bai, mà là một sự ái ngại, như muốn nói: "Cháu thấy chưa? Đây không phải là thế giới của cháu."
Đỉnh điểm của cuộc chiến ngầm này là khi bà Lan quyết định tổ chức một bữa tiệc tại nhà Hoàng để "ra mắt bạn gái của con trai". Bà mời đến toàn bộ những người có máu mặt trong giới làm ăn của Hoàng, những người mà An đã từng gặp ở lễ trao giải.
"Mẹ chỉ muốn giúp con bé hòa nhập thôi," bà nói với Hoàng, lý do của bà hoàn hảo đến mức anh không thể từ chối.
An biết đây là một bài kiểm tra. Cô không muốn làm Hoàng khó xử nên đã đồng ý. Nhưng lần này, cô không để Hoàng chọn trang phục cho mình. Cô tự chọn một chiếc áo dài lụa màu xanh ngọc, một thiết kế truyền thống, đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh tao, thuần khiết. Cô không búi tóc cầu kỳ, chỉ để xõa tự nhiên. Cô muốn đối mặt với thử thách này với tư cách là chính mình, không phải là một phiên bản được gọt giũa cho vừa lòng người khác.
Trong bữa tiệc, An không cố gắng chen vào những cuộc nói chuyện về chứng khoán hay bất động sản. Cô lặng lẽ ở một góc, nói chuyện với những người phục vụ về cách pha một ly cocktail, hay giúp một quý bà lớn tuổi tìm chiếc khăn choàng bị rơi. Cô tạo ra một ốc đảo bình yên của riêng mình giữa không gian ồn ào, giả tạo.
Hoàng luôn ở bên cạnh cô, nhưng anh bị cuốn vào những cuộc xã giao không thể tránh khỏi. Từ xa, anh nhìn thấy An đang chăm chú lắng nghe một vị giáo sư già nói về những cây bonsai. Cô trông thật nhỏ bé, nhưng không hề cô độc. Cô có một sức mạnh nội tại, một sự bình thản mà những người phụ nữ đeo đầy kim cương kia không có được.
Bà Lan quan sát tất cả. Bà thấy con trai mình, dù đang nói chuyện với một vị chủ tịch tập đoàn, ánh mắt vẫn không ngừng dõi về phía An. Bà thấy cách Tùng, đối thủ của Hoàng, cố tình đi tới bắt chuyện với An, có lẽ định giở trò châm chọc, nhưng An chỉ mỉm cười, đáp lại vài câu xã giao rồi khéo léo rút lui, không cho hắn ta cơ hội để công kích. Cô không phải là một nàng công chúa yếu đuối cần được bảo vệ. Cô giống như một cây tre, mềm dẻo nhưng không thể bị bẻ gãy.
Cuối buổi tiệc, khi khách đã về gần hết, bà Lan tiến lại gần An.
"Chiếc áo dài của cháu rất đẹp," bà nói.
"Dạ, cháu cảm ơn bác," An đáp.
"Nó làm bác nhớ đến mẹ của bác. Bà cũng là một người phụ nữ Hà Nội gốc, rất yêu vẻ đẹp truyền thống," bà Lan nói, giọng có chút xa xăm. "Nhưng cháu biết không, để sống sót trong thế giới hiện đại, đôi khi vẻ đẹp truyền thống thôi là chưa đủ. Người ta cần cả sự sắc sảo, cần cả một chút toan tính."
"Cháu hiểu ạ," An nhìn thẳng vào mắt bà Lan, lần đầu tiên cô không hề né tránh. "Nhưng cháu tin rằng, sự chân thành mới là vũ khí mạnh nhất và bền vững nhất. Toan tính có thể giúp người ta thắng một trận chiến, nhưng sự chân thành sẽ giúp người ta có được cả một cuộc đời bình yên."
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng thẳng thắn đó khiến bà Lan sững lại. Bà nhìn sâu vào đôi mắt trong veo nhưng đầy kiên định của An. Bà nhận ra, cô gái này không hề ngây thơ như bà nghĩ. Cô có một triết lý sống riêng, một sự vững chãi từ bên trong.
Đêm đó, sau khi An đã về tiệm, Hoàng và mẹ anh có một cuộc nói chuyện riêng.
"Mẹ vẫn giữ quan điểm của mình," bà Lan nói. "Con bé là một viên ngọc thô. Rất đẹp, nhưng cần được mài giũa rất nhiều mới có thể trở thành một món trang sức xứng tầm với con."
"Con không cần một món trang sức, mẹ à," Hoàng đáp, giọng anh bình tĩnh nhưng đầy quả quyết. "Con cần một người bạn đời. Con không muốn 'mài giũa' cô ấy. Con yêu cô ấy vì chính sự 'thô mộc' đó. Chính sự chân thật của cô ấy đã kéo con ra khỏi thế giới giả tạo mà con đã sống quá lâu."
Anh nhìn mẹ mình, ánh mắt chứa đựng cả tình yêu thương và sự phản kháng. "Mẹ đã sống cả đời theo những quy tắc, những chuẩn mực của xã hội thượng lưu. Mẹ có thực sự hạnh phúc không? Hay mẹ chỉ đang cố gắng duy trì một hình ảnh hoàn hảo?"
Câu hỏi của anh như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim bà Lan. Lần đầu tiên, lớp vỏ bọc kiêu hãnh của bà có dấu hiệu rạn nứt. Bà im lặng, không thể trả lời. Bà đã dành cả đời để trở thành một "nữ hoàng", để xứng với địa vị của chồng, để làm tròn vai một phu nhân ngoại giao. Nhưng trong những đêm cô đơn ở Paris, bà có bao giờ tự hỏi mình thực sự muốn gì không?
"Con yêu An," Hoàng nói tiếp. "Và con sẽ ở bên cô ấy, dù mẹ có chấp nhận hay không. Con sẽ không bắt cô ấy thay đổi, và con cũng sẽ không thay đổi tình yêu của mình. Con chỉ hy vọng, một ngày nào đó, mẹ có thể nhìn cô ấy bằng trái tim của một người mẹ, chứ không phải bằng con mắt của một nhà ngoại giao đang đánh giá một đối tác."
Nói rồi, anh đứng dậy và bước về phòng. Anh biết cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nhưng anh đã lựa chọn phía của mình. Anh sẽ không còn là người đứng giữa, bị giằng xé. Anh sẽ là người đứng bên cạnh An, cùng cô đối mặt với mọi cơn bão.
Trong phòng khách, một mình, bà Lan nhìn ra thành phố đêm. Lời nói của con trai cứ vang vọng trong đầu bà. "Mẹ có thực sự hạnh phúc không?" Bà chạm tay vào chuỗi ngọc trai trên cổ. Nó lạnh ngắt. Lần đầu tiên sau nhiều năm, bà cảm thấy sự cô đơn của chính mình. Có lẽ nào, bà đã sai? Có lẽ nào, viên ngọc thô kia lại ẩn chứa một thứ ánh sáng mà những món trang sức lấp lánh của bà không bao giờ có được?