Buổi sáng ở trung tâm thành phố như một guồng quay khổng lồ. Tiếng còi xe, tiếng giày gõ xuống vỉa hè, tiếng điện thoại reo vang… tất cả hòa trộn thành một thứ âm thanh hỗn độn mà Hà Vy đã quá quen.
Cô bước vội qua cổng công ty, tay cầm ly cà phê còn bốc khói, ánh mắt không giấu nổi vẻ mệt mỏi sau một đêm mất ngủ. Ở tuổi 32, Vy giữ vị trí trưởng phòng nhân sự – cái ghế mà nhiều người khao khát, nhưng cũng là gánh nặng khiến cô chưa bao giờ được thở phào.
Trên bàn làm việc, xếp chồng những hồ sơ tuyển dụng, báo cáo đánh giá nhân sự và đơn khiếu nại. Chuông điện thoại nội bộ vang lên liên tục, email dồn dập. Cô vừa ngồi xuống, trợ lý đã bước vào, thì thầm:
“Chị Vy, giám đốc muốn chị họp ngay về việc cắt giảm nhân sự.”
Một thoáng chóng mặt ập đến. Vy nhắm mắt vài giây, hít sâu, rồi đứng dậy chỉnh lại váy áo. Trên hành lang dài, mỗi bước chân vang vọng như nhắc nhở: “Mày không được phép yếu đuối.”
Trong phòng họp, giám đốc đọc con số lạnh lùng: “Cắt 20% nhân sự trong quý này.” Vy ghi chép, gương mặt lạnh như băng, nhưng lòng thì cuộn trào. Những con số vô tri sẽ biến thành những gương mặt, những gia đình mất đi nguồn thu nhập. Nhưng phản đối nào cũng vô ích.
Chiều muộn, khi rời công ty, trời đổ mưa bất chợt. Vy không mang ô, chỉ biết kéo vội áo khoác che đầu. Đường phố tắc nghẽn, ánh đèn xe loang loáng. Điện thoại trong túi rung lên – số của Phong, chồng cô.
Giọng anh ta gắt gỏng ngay từ đầu:
“Em đi làm giờ này mới về à? Con bé Mai cứ hỏi mãi. Em định bỏ mặc nó cho tôi đến bao giờ?”
Vy cắn chặt môi, đáp nhỏ:
“Anh cho con ăn trước đi, em về liền.”
Đầu dây bên kia dập máy cái “cạch” lạnh lùng. Nước mưa hòa vào nước mắt Vy từ lúc nào.
Về đến nhà, căn hộ nhỏ ngập trong mùi thuốc lá. Con gái Mai ngồi thu mình trên ghế sofa, ôm con gấu bông cũ, mắt đỏ hoe. Vy vội đến ôm con, thì Phong ném ánh nhìn chán ghét:
“Chỉ biết công việc. Làm quản lý cho thiên hạ thì giỏi lắm, nhưng về nhà có làm được gì đâu.”
Vy nuốt những lời phản kháng vào trong, ôm chặt con gái. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy rõ hai thế giới đang dần kéo cô ra khỏi chính mình: một thế giới lạnh lùng của công việc, và một mái nhà chẳng còn bình yên.
Đêm khuya, khi Mai đã ngủ say, Vy ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống những dòng xe vẫn chưa dứt. Trong bóng tối, những suy nghĩ nặng trĩu lặp lại: “Mình đang sống cuộc đời gì thế này?”
Bên ngoài, mưa vẫn rơi lộp độp. Trong lòng Vy, một cơn bão khác cũng đang hình thành – âm thầm nhưng dữ dội.