những lằn ranh mờ

Chương 2: Những khoảng lặng trong ngôi nhà cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tuần, Hà Vy đưa con gái Mai về thăm mẹ đẻ ở một khu tập thể cũ ngoại thành. Ngôi nhà ba tầng xuống cấp, tường loang lổ rêu xanh, mùi ẩm mốc quen thuộc thoảng trong không khí. Với Vy, nơi này luôn chất chứa vừa bình yên vừa nặng nề.

Bà Thu – mẹ Vy – dáng người gầy gò, gương mặt khắc khổ, vẫn giữ thói quen nấu sẵn bữa cơm giản dị mỗi khi con gái và cháu ghé về. Mai ríu rít chạy vào bếp, vòng tay ôm lấy bà ngoại. Cảnh ấy khiến Vy vừa ấm lòng, vừa nhói buốt.

Trong bữa cơm, bà Thu lặng lẽ gắp cho con gái miếng cá, ánh mắt quan sát kỹ khuôn mặt phờ phạc của Vy.
“Con lại gầy đi. Công việc vất vả lắm sao?”

Vy cười nhạt:
“Dạ, cũng như mọi khi thôi mẹ.”

Bà Thu im lặng, gương mặt thoáng đượm buồn. Vy biết mẹ muốn hỏi nhiều điều, nhưng rồi lại thôi. Cả hai từ lâu đã hình thành những khoảng lặng không thể lấp đầy.


Sau bữa cơm, Mai chạy xuống sân tập thể chơi cùng đám trẻ hàng xóm. Vy ngồi cùng mẹ trên bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ. Ngoài trời, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống dãy nhà, khiến không gian thêm phần u uất.

Bà Thu thở dài:
“Phong… vẫn vậy sao?”

Vy tránh ánh mắt mẹ, chỉ gật khẽ.
“Con cố nhẫn nhịn, vì Mai thôi.”

Một lát, bà Thu cầm tay Vy, siết nhẹ:
“Mẹ cũng từng nhẫn nhịn như thế… và mẹ đã sai. Có những vết thương, nếu cứ để lâu, nó sẽ mưng mủ, ăn mòn cả đời người đàn bà.”

Lời nói ấy khiến Vy sững lại. Đây không phải lần đầu bà Thu nhắc bóng gió về quá khứ, nhưng bà chưa từng kể tường tận. Vy nhìn thấy trong mắt mẹ một nỗi ám ảnh, dường như liên quan đến người cha mà cô chưa bao giờ nhớ rõ.

Cô chợt hỏi khẽ, như một phản xạ:
“Mẹ… bố ngày trước… thật sự đã mất trong tai nạn, đúng không?”

Bà Thu thoáng giật mình, bàn tay run lên, đôi mắt lảng tránh. Vài giây im lặng nặng nề trôi qua, rồi bà đáp vội:
“Chuyện cũ, nhắc lại làm gì hả con. Ăn thua gì nữa đâu.”

Vy thấy rõ sự bối rối trong ánh mắt ấy. Lần đầu tiên, trong lòng cô dấy lên nghi ngờ: liệu có một sự thật nào đó đã bị che giấu bấy lâu?


Tối muộn, khi đưa con về thành phố, Vy lái xe mà tâm trí rối bời. Áp lực công việc vốn đã đè nặng, nay thêm những mảnh ghép mờ nhạt về quá khứ gia đình. Mỗi lần nhớ đến câu nói của mẹ, tim cô như bị ai siết chặt:
“Có những vết thương, nếu để lâu… sẽ ăn mòn cả đời người đàn bà.”

Cô nhìn con gái ngủ gục ở ghế sau, lòng dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ: liệu Mai có đang đi vào chính vết xe đổ của mẹ và của chính mình?


Đêm hôm đó, Vy nằm trên giường, nghe tiếng ngáy của Phong từ phòng bên. Ngoài kia, thành phố không ngủ. Trong lòng cô, những câu hỏi lặp đi lặp lại:
“Cha mình thực sự là ai? Mẹ đã giấu mình điều gì? Và con đường mình đang đi… liệu có lối thoát?”

Một khoảng lặng dài bao trùm. Nhưng Vy biết, mọi sự im lặng đều chỉ là tạm thời, trước khi bão tố ập đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×