Buổi sáng thứ Tư, bầu không khí trong công ty đặc quánh, như một cơn bão trước khi đổ xuống. Ai cũng thận trọng từng lời, từng bước, vì không ai biết mình có nằm trong danh sách sắp bị cắt giảm hay không.
Trong phòng làm việc, Vy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. File Excel với những cái tên cứ nhòe đi trước mắt. Cô đã chỉnh đi chỉnh lại danh sách ấy hàng chục lần. Mỗi lần gõ phím “Delete” để xóa một tên, tim cô lại thắt lại.
Tiếng gõ cửa vang lên. Minh bước vào, tay cầm một tập hồ sơ.
“Chị Vy, em mang bản khảo sát nhân sự chị yêu cầu.”
Vy gật đầu, nhận lấy, cố giữ giọng điềm tĩnh:
“Cảm ơn em. Cứ để đó, chị sẽ xem sau.”
Nhưng Minh không vội đi. Anh quan sát thoáng qua màn hình, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Chị vẫn chưa quyết định xong?”
Vy khẽ thở dài:
“Có lẽ đây là công việc khó khăn nhất trong suốt những năm làm quản lý của chị.”
Minh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:
“Em nghĩ… nếu buộc phải chọn, thì hãy nghĩ đến ai có khả năng đứng dậy nhanh hơn sau khi bị ngã. Người mạnh mẽ sẽ tự tìm lại cơ hội. Người yếu đuối thì không.”
Vy ngẩng lên, chạm phải ánh mắt bình tĩnh mà thấu hiểu của anh. Cô không đáp, chỉ thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Chiều hôm đó, sau khi họp với ban giám đốc, Vy rời công ty muộn. Ngoài trời mưa tầm tã. Cô đứng dưới mái hiên, ngập ngừng chưa gọi taxi.
Một chiếc ô đen bất ngờ che lên đầu cô. Giọng Minh vang lên, trầm và ấm:
“Chị không mang ô. Em đưa chị ra xe nhé.”
Vy thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi bước đi bên cạnh anh. Con đường ngập nước, ánh đèn vàng loang loáng trên mặt đường. Hai người im lặng một lúc lâu.
Đến bãi gửi xe, Vy quay sang:
“Cảm ơn em. Chị… không biết nói gì hơn.”
Minh mỉm cười nhẹ:
“Không cần nói gì đâu. Đôi khi chỉ cần có người đi cùng một đoạn đường cũng đủ rồi.”
Câu nói ấy làm Vy khựng lại. Cô thấy tim mình nhói lên, rồi run rẩy. Trong suốt bao năm, cô đã quen với sự lạnh lẽo trong căn nhà, quen với những lời chì chiết. Vậy mà chỉ một câu nói giản dị từ một đồng nghiệp, lại khiến cô muốn bật khóc.
Đêm đó, khi trở về, Vy vẫn nghe văng vẳng lời Minh. Cô mở máy tính, chậm rãi hoàn thiện danh sách cuối cùng. Lần này, tay cô không còn run rẩy nữa.
Nhưng ngay khi bấm lưu file, một câu hỏi vang lên trong đầu:
“Mình đang thay đổi… hay mình đang yếu lòng?”
Vy khẽ chạm vào cổ tay còn hằn vết tím. Cô biết, từ giờ, cuộc sống của mình sẽ không bao giờ yên lặng nữa.