Hà Vy vừa bước vào nhà, đồng hồ đã chỉ gần 10 giờ đêm. Đèn phòng khách sáng trưng. Phong ngồi vắt chân trên ghế sofa, trước mặt là lon bia và điếu thuốc dở.
Anh nhìn Vy với ánh mắt lạnh tanh:
“Lại làm thêm giờ? Hay có việc gì thú vị hơn ở công ty?”
Vy mệt mỏi đặt túi xách xuống, giọng cố giữ bình thản:
“Anh đừng nói kiểu đó trước mặt con.”
Mai đang ngủ gà gật trong phòng, nghe tiếng cãi nhau liền ngồi dậy. Con bé lí nhí:
“Mẹ… ba… đừng cãi nhau nữa.”
Câu nói non nớt ấy như xát muối vào tim Vy. Cô bế con vào phòng, dỗ dành cho đến khi Mai ngủ hẳn. Quay ra bếp, Vy thấy Phong vẫn ngồi đó, ánh mắt đầy nghi kỵ.
Anh đập mạnh lon bia xuống bàn:
“Đừng tưởng tôi không biết! Cô có thằng nào trong công ty, phải không?”
Vy sững lại. Máu nóng dồn lên mặt, nhưng cô cố nuốt xuống:
“Anh nghĩ gì cũng được. Nhưng tôi không chịu nổi kiểu hạch sách này nữa.”
Phong bước tới, bàn tay siết lấy cánh tay Vy, đau đến tím bầm.
“Cô tưởng cô giỏi giang lắm hả? Cái chức quản lý đó cũng chẳng đáng gì nếu không có tôi lo chuyện nhà cửa. Đừng quên, cô vẫn là vợ tôi.”
Vy nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên không né tránh:
“Vợ anh… nhưng không phải cái bóng để anh giày vò.”
Đêm đó, sau khi Phong bỏ ra ngoài, Vy ngồi thẫn thờ trong bếp. Nước mắt rơi lã chã vào bàn tay đang run rẩy. Trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh Minh – ánh mắt bình lặng, giọng nói trầm ấm. Sự so sánh khiến nỗi đau càng thêm rõ rệt.
Vy tự trách bản thân. Nhưng càng trách, cô càng thấy trống rỗng.
Sáng hôm sau, đến công ty, Vy vẫn còn dấu vết bầm nhẹ trên cổ tay. Cô cố che bằng chiếc áo dài tay. Trong một cuộc họp, Minh vô tình thoáng thấy, ánh mắt anh khựng lại. Anh không hỏi, chỉ đặt nhẹ một hộp thuốc nhỏ lên bàn làm việc của Vy, kèm mẩu giấy:
“Không phải chuyện gì cũng cần giấu.”
Vy cầm mẩu giấy, trái tim như bị chạm vào. Lần đầu tiên sau bao năm, cô thấy mình không còn hoàn toàn đơn độc.