những mảnh ghép gia đình

Chương 10: Bí mật được phơi bày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm nay, căn hộ tầng bảy của gia đình Lâm tràn ngập ánh nắng nhưng không khí lại đặc quánh một cảm giác khác lạ: nặng nề, hồi hộp và đầy dự cảm. Lâm Quân thức dậy sớm hơn thường lệ, trong lòng dấy lên một linh cảm kỳ lạ. Cậu cảm thấy rằng hôm nay sẽ là một ngày không bình thường – một ngày mà những bí mật lâu nay bị che giấu sẽ lần lượt hé lộ.

Quân bước vào phòng khách, nơi ông Minh đang pha cà phê và Hằng đang kiểm tra lịch công việc trên điện thoại. Không khí yên lặng, nhưng sự căng thẳng tiềm ẩn khiến cả căn phòng như nín thở.

“Ba, hôm nay có chuyện gì sao?” – Quân hỏi, giọng hơi run.

Ông Minh ngước nhìn cậu, mắt lộ vẻ bối rối nhưng cố gắng mỉm cười: “Chỉ là một vài việc nhỏ thôi, con trai à. Không có gì đáng lo.”

Chị Hằng cũng nở nụ cười, nhưng ánh mắt thoáng chút lo âu: “Mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng mọi thứ ổn định thôi. Con yên tâm.”

Dù được trấn an, Quân vẫn cảm giác một điều gì đó đang chực chờ bùng lên. Cậu nhớ lại những ngày gần đây: áp lực học tập, những lời nói dối trắng của cha mẹ, nỗi nhớ và mất mát mà cậu vừa trải qua… Tất cả những cảm xúc ấy dường như đang đan xen, tạo thành một sợi dây mỏng manh nhưng căng đầy dự cảm.

Chiều hôm đó, trong khi Quân đang học bài, Hằng bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ công ty cũ – nơi chị từng giữ vị trí quản lý dự án. Cuộc gọi này không chỉ liên quan đến công việc mà còn đề cập đến một thông tin nhạy cảm: một dự án tài chính mà gia đình Lâm từng dính líu, nhưng chưa từng nói rõ với Quân và Nhi.

Hằng lặng người, trái tim đập nhanh. Cô biết rằng, nếu để Quân hoặc Nhi biết trước thời điểm thích hợp, điều này có thể khiến các con hoang mang, thậm chí mất niềm tin vào cha mẹ. Nhưng giữ bí mật quá lâu cũng không phải giải pháp.

Khi Quân bước ra phòng khách, thấy mẹ và cha thì ánh mắt dò xét: “Ba mẹ có chuyện gì sao? Sao nhìn nhau căng thẳng thế?”

Ông Minh thở dài, ngồi xuống ghế, giọng trầm: “Con trai, hôm nay ba mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con. Nó liên quan đến gia đình mình… và có thể khiến con bất ngờ.”

Quân lặng im, tim đập mạnh. Cậu nhận ra rằng, những bí mật mà cậu từng nghi ngờ đang đến gần thời khắc được phơi bày.

Chị Hằng tiếp lời, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Con biết không, đôi khi ba mẹ phải giữ bí mật để bảo vệ con và Nhi. Nhưng bây giờ, con đã đủ trưởng thành để nghe sự thật. Đây là chuyện mà ba mẹ chưa từng nói với con, nhưng con xứng đáng biết.”

Ông Minh mở chiếc hòm nhỏ trong tủ – nơi lưu giữ những giấy tờ quan trọng và những kỷ vật của gia đình. Cậu nhìn thấy những hợp đồng cũ, những giấy tờ liên quan đến một dự án kinh doanh mà ông Minh từng tham gia trước khi gia đình ổn định ở căn hộ này.

“Ba đã tham gia một dự án lớn, nhưng dự án đó gặp rủi ro. Một phần vì lý do công việc, một phần vì ba không muốn làm mẹ và các con lo lắng. Những gì ba giấu, là để giữ bình yên cho gia đình…” – ông Minh nói, giọng nặng trĩu.

Quân lặng người, tim cậu như bị bóp nghẹt. Cậu cảm giác mọi thứ trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Những bí mật mà cậu từng nghi ngờ, giờ đây không còn là suy đoán nữa – chúng hiện hữu trước mặt cậu.

Nhi chạy đến, ánh mắt lo lắng: “Anh Quân, sao anh trông buồn vậy?”

Quân hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng ta… chúng ta cần lắng nghe ba mẹ.”

Hằng tiếp tục giải thích: “Dự án đó có liên quan đến một số rủi ro tài chính, nhưng ba mẹ đã cố gắng để mọi chuyện không ảnh hưởng đến các con. Ba mẹ giữ bí mật không phải vì muốn giấu con, mà vì sợ làm con lo lắng.”

Quân chậm rãi hiểu ra: những lời nói dối trắng, những bí mật mà cậu từng nghi ngờ, đều xuất phát từ sự yêu thương và bảo vệ. Nhưng cảm giác bị giữ ngoài cuộc, bị bỏ mặc trong sự im lặng, đã khiến cậu trải qua những lo lắng và áp lực không cần thiết.

“Anh Quân, ba mẹ xin lỗi nếu bí mật đó khiến con bất ngờ hay tổn thương,” – ông Minh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy chân thành.

Quân nhìn cha mẹ, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa rối bời. Cậu nhận ra rằng, sự thật không hẳn lúc nào cũng dễ chịu, nhưng sự thẳng thắn và tình yêu thương sẽ giúp gia đình vượt qua. Cậu gật đầu, ánh mắt long lanh: “Con… con hiểu rồi. Con cảm ơn ba mẹ đã tin con đủ để nói ra.”

Buổi tối, cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, lần đầu tiên kể hết câu chuyện về dự án kinh doanh, về những rủi ro và cả cách mà cha mẹ đã cố gắng bảo vệ các con. Không khí vừa nặng nề vì sự thật, vừa ấm áp vì sự thẳng thắn và tình yêu thương.

Nhi lặng lẽ nhìn Quân, ánh mắt tràn đầy tin tưởng: “Anh Quân, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả chứ?”

Quân mỉm cười, ôm em gái: “Ừ, Nhi à. Chúng ta là gia đình. Không có gì có thể chia rẽ được chúng ta.”

Hằng và ông Minh nhìn nhau, ánh mắt dịu lại, cảm nhận rằng, dù bí mật được phơi bày sẽ tạo ra những giây phút bất ngờ và lo lắng, nhưng lòng tin và sự thấu hiểu sẽ làm gia đình thêm gắn kết.

Đêm đến, Quân nằm trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà, tâm trí tràn đầy suy nghĩ: “Bí mật không phải lúc nào cũng xấu, và lời nói dối trắng đôi khi là cách để bảo vệ. Nhưng con cũng nhận ra rằng, sự thẳng thắn và tình yêu thương sẽ giúp gia đình mình vượt qua mọi thử thách.”

Trong căn hộ tầng bảy, ánh đèn vàng chiếu lên từng góc phòng, hòa lẫn với không khí yên ắng nhưng đầy ý nghĩa. Bí mật được phơi bày không làm gia đình tan vỡ, mà trái lại, nó mở ra cơ hội để mỗi thành viên hiểu nhau hơn, trân trọng hiện tại và chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo trong hành trình cuộc sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×