những mảnh ghép gia đình

Chương 9: Nỗi nhớ và mất mát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm nay, căn hộ tầng bảy tràn ngập ánh nắng, nhưng không gian không còn rộn rã như những ngày gần đây. Lâm Quân thức dậy với tâm trạng bồn chồn, một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng mà cậu không thể diễn tả bằng lời. Cậu nhìn ra cửa sổ, nhìn những tán cây lay động trong gió, và bỗng thấy một nỗi nhớ dâng lên: nhớ ông nội, người đã khuất vài năm trước; nhớ những ngày cả gia đình quây quần bên nhau, mà giờ đây chỉ còn những ký ức và hình ảnh trong album cũ.

Nhi bước vào phòng, ánh mắt trong veo nhìn anh trai: “Anh Quân, hôm nay sao trông buồn vậy?”

Quân mỉm cười gượng, cố gắng che đi cảm xúc: “Chỉ là con nhớ một vài chuyện thôi, Nhi à. Con sẽ ổn.”

Nhưng thực ra, Quân không thể ổn. Nỗi nhớ bủa vây khiến cậu cảm giác trống trải. Cậu nhớ những bữa cơm tối đông đủ, nhớ những câu chuyện vui cười với ông nội, nhớ những lời dạy dỗ giản dị nhưng sâu sắc. Giờ đây, những ký ức ấy trở thành một phần đau nhói trong trái tim cậu.

Chị Hằng bước vào, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm: “Con trai, nếu con muốn nói ra, mẹ sẽ lắng nghe.”

Quân lặng im, mắt ngấn lệ. Cậu nhận ra rằng, dù lớn đến đâu, con người vẫn luôn cần sự đồng cảm và sẻ chia. Sự mất mát không chỉ là người thân rời đi, mà còn là cảm giác trống vắng trong những khoảnh khắc bình thường nhất của cuộc sống.

Ông Lâm Minh bước vào phòng, giọng trầm ấm: “Con trai, ba hiểu nỗi nhớ của con. Mất mát là điều không thể tránh, nhưng những ký ức và tình cảm mà chúng ta giữ trong tim sẽ luôn ở bên cạnh.”

Quân nhìn cha, cảm giác vừa ấm áp vừa trĩu nặng. Cậu biết rằng, nỗi nhớ không thể thay đổi sự thật, nhưng có thể giúp con người trân trọng hiện tại và những người đang còn bên cạnh.

Buổi sáng trôi qua trong sự im lặng nhẹ, từng cử chỉ nhỏ nhặt của gia đình như những điểm tựa tinh thần. Nhi chăm chú làm bài tập, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn anh trai với ánh mắt lo lắng. Chị Hằng chuẩn bị bữa sáng trong bếp, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, dù trong lòng chị cũng cảm nhận được không khí nặng nề.

Khi Quân ra khỏi nhà để đi học, cậu mang theo nỗi nhớ ấy, cảm giác trống vắng không rời. Trên đường đến trường, cậu nhìn những cặp cha con, mẹ con trên phố, lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót. Cậu nhận ra rằng, những mất mát trong đời, dù nhỏ hay lớn, đều để lại dấu ấn sâu sắc, nhắc nhở con người về giá trị của tình yêu thương và sự gắn bó.

Ở trường, áp lực học tập vẫn tồn tại, nhưng Quân học cách đối diện với nó khác hẳn. Thay vì căng thẳng, cậu nhìn nhận mỗi bài kiểm tra, mỗi bài tập như một thử thách để trưởng thành, để học cách vượt qua cảm giác thiếu vắng và mất mát. Cậu cũng chia sẻ với Nam về những cảm xúc vừa dâng lên sáng nay: nỗi nhớ ông nội, cảm giác trống trải khi thiếu những khoảnh khắc ấm áp trong gia đình.

Nam lắng nghe, ánh mắt tràn đầy thấu cảm: “Tớ hiểu cậu, Quân à. Mất mát không phải để làm con người yếu đi, mà để con người biết trân trọng hiện tại và những người còn bên cạnh. Cậu cần học cách biến nỗi nhớ thành động lực, thay vì để nó đè nặng tâm hồn.”

Buổi chiều, khi Quân trở về nhà, bầu không khí trong căn hộ vẫn im lặng. Nhưng lần này, không phải im lặng vì áp lực hay mâu thuẫn, mà là một im lặng chứa đầy nỗi nhớ và sự trân trọng. Cậu thấy trên bàn phòng khách có một bức ảnh cũ của ông nội – Quân khẽ chạm tay vào, cảm giác vừa gần gũi vừa xa xôi.

Chị Hằng ngồi bên cạnh cậu, giọng nhẹ nhàng: “Con trai à, mẹ biết nỗi nhớ có thể khiến con buồn, nhưng hãy nhớ rằng, gia đình vẫn ở đây, luôn yêu thương và bảo vệ con.”

Ông Minh bước vào, đặt tay lên vai Quân: “Con hãy giữ những ký ức tốt đẹp trong lòng, và học cách sống với mất mát. Nó sẽ giúp con trưởng thành hơn, và biết quý trọng những gì mình đang có.”

Quân lặng im, cảm nhận hơi ấm từ cha mẹ và em gái, nỗi nhớ giờ đây không còn chỉ là nỗi buồn, mà trở thành một phần động lực để cậu học cách trưởng thành, học cách yêu thương và chia sẻ.

Buổi tối, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, kể nhau nghe những câu chuyện về ông nội, những kỷ niệm vui vẻ và những bài học mà ông để lại. Không khí trở nên ấm áp hơn, tiếng cười và ánh mắt tràn đầy yêu thương xua đi phần nào nỗi trống vắng.

Nhi nhìn anh trai, reo lên: “Anh Quân, mình sẽ cùng nhau giữ những kỷ niệm đẹp về ông nội nhé!”

Quân mỉm cười, ôm em gái: “Ừ, Nhi à. Chúng ta sẽ luôn nhớ, và sống tốt để ông tự hào.”

Sau bữa tối, Quân lên phòng, mở lại những bức ảnh cũ trong album. Cậu nhớ từng khoảnh khắc, từng câu chuyện nhỏ, và nhận ra rằng, mất mát là điều không thể tránh khỏi, nhưng nỗi nhớ sẽ giúp con người trân trọng hiện tại, yêu thương những người còn ở bên và học cách đối diện với cuộc sống.

Trước khi nhắm mắt ngủ, Quân tự nhủ: “Con sẽ không sợ nỗi nhớ hay mất mát. Con sẽ học cách sống cùng nó, trân trọng những gì mình đang có, và yêu thương gia đình nhiều hơn.”

Trong căn hộ tầng bảy, ánh đèn vàng dịu chiếu lên từng góc phòng, hòa lẫn với âm thanh nhẹ nhàng của đêm khuya. Nỗi nhớ và mất mát, thay vì tạo ra khoảng cách, đã trở thành cầu nối để Quân và gia đình hiểu nhau hơn, yêu thương nhau hơn, và chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những thử thách tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×