những mảnh ghép gia đình

Chương 3: Cuộc cãi vã đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, căn hộ của gia đình Lâm không còn giữ được sự yên bình như những ngày trước. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ như vẫn rực rỡ, nhưng không gian trong nhà mang một hơi thở khác thường, như thể báo hiệu cho những xung đột sắp xảy ra.

Ông Lâm Minh bước vào bếp, khuôn mặt hơi mệt mỏi, nhưng cố gắng giữ nụ cười với gia đình. Chị Hằng đang dọn dẹp bàn ăn, ánh mắt thoáng vẻ căng thẳng nhưng vẫn điềm tĩnh. Quân, như mọi ngày, dậy muộn, bước vào bếp với vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, trong khi Nhi nhai vội vàng bát mì xào mẹ chuẩn bị.

“Ba hôm nay dậy sớm hẳn đấy nhỉ?” – Hằng nói, cố gắng tạo không khí vui vẻ, nhưng giọng chị vẫn không giấu được sự mệt mỏi.

“Ừ, có một vài việc công ty phải xử lý ngay từ sáng sớm,” – ông Minh đáp, giọng trầm nhưng vẫn điềm tĩnh.

Nhưng không khí bình thường nhanh chóng bị phá vỡ bởi một câu hỏi tưởng như vô hại của Quân.

“Ba, hôm qua con thấy tin nhắn lạ trên điện thoại ba… có phải ba đang giấu chuyện gì với gia đình không?”

Ông Minh hơi ngẩn người, rồi lúng túng: “Không có gì đâu, con trai. Ba chỉ bận công việc thôi. Đừng suy diễn.”

Quân nhíu mày: “Con không nghĩ là suy diễn đâu. Con thấy rõ mà. Ba giấu email, ba xóa tin nhắn… Con chỉ muốn biết sự thật thôi!”

Chị Hằng đặt chiếc váy tạp dề xuống, đứng giữa bếp, cảm giác căng thẳng trong người tăng lên. Giọng chị cũng trở nên nghiêm khắc: “Quân, con đừng dùng từ ‘giấu’. Cha con có công việc riêng, con không nên tò mò quá mức. Gia đình phải tin nhau.”

Nhưng lời nói của mẹ chỉ làm Quân bực mình hơn. Cậu cảm thấy bị hạn chế, cảm giác tò mò kết hợp với một sự bất lực khiến cậu không thể giữ im lặng:

“Nhưng mẹ cũng có lúc giấu con, phải không? Con chỉ muốn biết ba mẹ đang che giấu điều gì. Chẳng lẽ cả nhà đều phải giữ bí mật mãi sao?”

Ông Minh hít một hơi dài, ánh mắt nhìn Quân nghiêm nghị: “Con trai, ba hiểu cảm giác con. Nhưng đôi khi, người lớn cũng cần không gian riêng. Không phải lúc nào mọi chuyện đều cần con biết. Đó là lý do ba giấu, để bảo vệ con và cả gia đình.”

Quân nghe vậy càng thấy khó chịu. Cậu nắm chặt tay, giọng run run vì căng thẳng: “Nhưng con không muốn bị coi là thừa thãi trong gia đình! Con cũng là một phần trong mọi chuyện, phải không?”

Căng thẳng dâng lên, chị Hằng bước đến gần, giọng hạ thấp nhưng vẫn đầy nghiêm khắc: “Quân, con phải hiểu. Không phải mọi chuyện của người lớn đều thích hợp để chia sẻ. Đôi khi, chúng ta giữ bí mật để bảo vệ nhau, không phải để lừa dối.”

Quân lùi lại một bước, mắt đỏ ngầu: “Nhưng con không muốn ba mẹ bảo vệ con bằng cách che giấu. Con muốn ba mẹ thật lòng với con!”

Nhi, đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng đó, nhỏ nhẹ: “Anh Quân, đừng la ba mẹ nữa. Con cũng không hiểu hết đâu…”

Nhưng lời của Nhi không đủ để làm dịu đi cơn giận của Quân. Cậu quay ra, định bỏ vào phòng, nhưng ông Minh kịp nắm tay con: “Con trai, ba không muốn cãi nhau. Ba chỉ muốn con hiểu rằng, đôi khi người lớn phải làm những điều con chưa hiểu được.”

Quân nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Con hiểu, nhưng con không chấp nhận chuyện bị giấu mãi. Con muốn mọi người trong gia đình đều thẳng thắn với nhau!”

Bầu không khí lúc này trở nên nặng nề. Ông Minh nhắm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, trong khi chị Hằng thở dài: “Có lẽ, hôm nay cả nhà cần bình tĩnh lại. Chúng ta sẽ nói chuyện khi mọi thứ bớt căng thẳng.”

Quân bỏ vào phòng, đập nhẹ cửa, nhưng lòng cậu không nguôi. Cậu lăn trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ về những gì mình vừa trải qua. Cậu cảm nhận rõ ràng rằng, gia đình không còn chỉ là nơi ấm áp, mà còn là nơi chứa đựng những bí mật và áp lực mà cậu chưa từng nghĩ tới.

Ông Minh quay lại bàn làm việc, mắt nhìn vào màn hình máy tính, nhưng tâm trí ông rối bời. Tin nhắn tối qua, email từ đồng nghiệp cũ, những việc công ty… tất cả như bủa vây ông. Ông biết rằng, Quân đã bắt đầu để ý, và một ngày không xa, mọi chuyện sẽ bùng nổ.

Chị Hằng, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài phố nhộn nhịp. Chị nghĩ về cách để giữ gia đình ổn định, nhưng bản thân cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Chị nhận ra rằng, không chỉ có con cái cần được hiểu, mà cả chị và chồng cũng cần chia sẻ với nhau. Nhưng mọi bí mật từ quá khứ và hiện tại khiến chị cảm thấy khó khăn để mở lời.

Đêm đến, căn hộ tĩnh lặng. Quân vẫn thao thức trên giường, đầu óc tràn đầy những câu hỏi chưa có lời giải. Nhi đã ngủ, không hay biết gì. Ông Minh và chị Hằng ngồi lại bên bàn, im lặng. Cả gia đình, dù dưới cùng một mái nhà, nhưng dường như mỗi người đang sống trong thế giới riêng, với những lo lắng và bí mật không ai chia sẻ.

Đột nhiên, điện thoại ông Minh rung lên. Giọng nói của đồng nghiệp cũ vang lên bên kia, nhắc tới chuyện cũ mà ông tưởng đã chôn giấu. Ông thở dài, biết rằng cơn bão trong gia đình không chỉ đến từ công việc hay bí mật nhỏ nữa, mà còn từ những mảnh ký ức chưa được giải quyết.

Quân, từ phòng mình, lại nhận được một tin nhắn từ bạn: “Nếu con muốn biết sự thật, hãy chuẩn bị tinh thần. Không phải mọi thứ đều đẹp như con tưởng.” Cậu cảm thấy tim đập mạnh, như thể đã bước chân vào một hành trình không thể quay lại.

Bên ngoài, thành phố vẫn sôi động, nhưng trong căn hộ tầng bảy, một trận bão cảm xúc đã bắt đầu. Cuộc cãi vã sáng nay chỉ là khởi đầu. Những bí mật, những hiểu lầm, và những căng thẳng giữa các thế hệ sẽ dần hiện ra, tạo nên thử thách mà cả gia đình Lâm phải đối mặt.

Đêm khuya, ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên căn hộ, mọi âm thanh đều tạm lắng. Nhưng trong tim mỗi người, một nỗi lo sợ âm ỉ cháy, báo hiệu rằng ngày mai sẽ không còn bình yên như hôm nay.

Và trong bóng tối, Quân tự nhủ: “Con phải biết sự thật. Dù có phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió, con cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Đêm khuya ấy, căn hộ gia đình Lâm chìm trong tĩnh lặng, nhưng tĩnh lặng ấy chỉ là trước khi mọi thứ bùng nổ. Cuộc cãi vã đầu tiên đã mở ra cánh cửa cho những bí mật bị che giấu bấy lâu, và gia đình sắp phải đối diện với thử thách lớn hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×