những mảnh ghép gia đình

Chương 4: Tình bạn và sự an ủi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc cãi vã sáng hôm qua, Lâm Quân cảm thấy tâm trạng nặng nề suốt cả ngày hôm nay. Trên lớp, cậu không còn hứng thú với bài giảng của thầy giáo, mắt nhìn ra cửa sổ, tâm trí trôi dạt về căn nhà tầng bảy nơi cha mẹ và em gái đang chờ. Dường như, mọi thứ xung quanh cậu đều mờ nhạt so với những câu hỏi chưa được trả lời về gia đình.

“Quân, hôm nay sao vậy?” – Tiếng bạn thân, Nam, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Nam là người bạn thân từ nhỏ, luôn thấu hiểu tâm tư của Quân. “Con không muốn ăn trưa với bọn tớ à?”

Quân lắc đầu, cố mỉm cười nhưng không thành: “Không… hôm nay con muốn đi dạo một mình.”

Nam nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy sự quan tâm: “Có chuyện gì xảy ra với gia đình cậu phải không? Con thấy mấy ngày nay cậu khác hẳn.”

Quân im lặng một hồi, rồi thở dài: “Con không biết… chỉ là… con thấy mọi thứ trong nhà đang thay đổi. Ba mẹ có những bí mật mà con không biết, và con cảm giác mình không còn hiểu gì về họ nữa.”

Nam gật đầu, nhưng vẫn trấn an: “Thì ra là vậy. Cậu biết không, không phải lúc nào người lớn cũng muốn chia sẻ tất cả. Nhưng ít nhất, cậu còn có thể chia sẻ với tớ.”

Cả hai đi dạo quanh công viên gần trường. Không gian xanh tươi, tiếng chim hót và gió thổi nhẹ làm Quân cảm thấy dịu lại một chút. Nam đưa cho cậu một chiếc bánh mì: “Ăn đi, có đói bụng thì mới nghĩ thông suốt được.”

Quân cười, nhận bánh, nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn. Cậu kể tiếp về cuộc cãi vã với ba mẹ sáng hôm qua, về những tin nhắn và email mà cậu vô tình thấy được. Nam lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù, không ngắt lời, không phán xét.

“Cậu biết không, Quân,” – Nam nói sau một hồi im lặng – “cậu không phải là người duy nhất cảm thấy gia đình phức tạp. Tớ cũng vậy, nhưng tớ học cách chia sẻ với bạn bè, tìm sự an ủi bên ngoài khi không thể nói với gia đình.”

Quân nhìn Nam, ánh mắt sáng lên. Lời nói ấy như một ngọn đèn nhỏ soi sáng giữa những mảng tối trong lòng cậu. Cậu nhận ra, đôi khi, tình bạn bên ngoài gia đình cũng có thể là chỗ dựa tinh thần quan trọng.

Hai cậu ngồi trên băng ghế công viên, ánh nắng nhẹ chiếu qua tán lá, lấp ló trên mái tóc. Quân kể về Nhi, về chị Hằng, về những áp lực công việc mà cậu thấy trên mắt ba mẹ, nhưng không dám hỏi trực tiếp. Cậu kể về nỗi sợ hãi khi thấy cha mẹ căng thẳng, về cảm giác cô đơn trong căn hộ quen thuộc mà giờ đây như xa lạ.

Nam im lặng, lắng nghe và thỉnh thoảng đặt tay lên vai cậu: “Tớ hiểu mà. Con người đôi khi giữ bí mật để bảo vệ người khác. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không yêu thương cậu. Cậu chỉ cần tìm cách hiểu họ, và cũng cho họ thấy rằng cậu sẵn sàng chia sẻ mọi thứ.”

Quân thở dài, cảm giác nhẹ nhõm tràn về. Cậu nhận ra rằng, ngoài gia đình, còn có những mối quan hệ khác có thể giúp cậu cân bằng cảm xúc. Nam không chỉ là bạn, mà còn là người đồng hành, người chia sẻ gánh nặng tâm lý mà cậu không thể nói ra.

Buổi chiều, hai cậu đi dạo thêm một vòng quanh hồ, tiếng nước chảy lách tách, vài con vịt bơi qua, tạo nên không gian bình yên hiếm hoi. Quân bắt đầu kể về những mâu thuẫn nhỏ trong gia đình, về cảm giác bị hiểu lầm khi ba mẹ giấu chuyện, về sự thất vọng khi thấy khoảng cách giữa các thế hệ càng ngày càng lớn.

Nam gật đầu: “Cậu thấy không, mọi chuyện đều có cách giải quyết. Cậu cần thời gian, và cũng cần cho người lớn cơ hội để mở lòng. Nhưng trước hết, cậu phải giữ cho mình bình tĩnh, đừng để cảm xúc tiêu cực chi phối.”

Quân nhìn Nam, cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim. Cậu nhận ra rằng, đôi khi, chính tình bạn cũng là liều thuốc an ủi mạnh mẽ, giúp cậu nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn.

Trở về nhà, Quân cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Cậu vẫn còn những câu hỏi chưa có lời giải về cha mẹ, nhưng giờ đây cậu biết rằng, cậu không đơn độc. Cậu có thể chia sẻ, tìm sự an ủi, và từ từ đối diện với sự thật.

Vừa mở cửa bước vào nhà, Quân thấy Nhi đang ngồi trên ghế sofa, cầm sách đọc. Cô bé ngẩng lên, nở nụ cười: “Anh Quân đi đâu mà lâu thế?”

Quân mỉm cười đáp: “Đi dạo một chút, nghĩ về mọi chuyện thôi.”

Chị Hằng, đang chuẩn bị bữa tối, nhìn Quân với ánh mắt vừa quan tâm vừa lo lắng: “Hôm nay ở trường thế nào, con?”

Quân đáp, giọng nhẹ nhàng hơn: “Ổn, mẹ à… con chỉ mệt một chút thôi.”

Ông Minh từ phòng làm việc bước ra, nhìn Quân và Nhi, cảm giác căng thẳng buổi sáng hôm qua dường như đã dịu đi đôi chút. Ông mỉm cười, nói: “Mọi người ăn tối đi, ba sẽ chuẩn bị bữa trưa cho ngày mai luôn.”

Bữa tối hôm đó, không khí trong nhà dịu dàng hơn. Quân kể lại về buổi đi dạo với Nam, về những lời khuyên mà bạn cậu đã nói. Hằng và ông Minh lắng nghe, nhưng không xen vào, chỉ mỉm cười. Họ nhận ra rằng, đôi khi, con cái cũng cần không gian riêng để tự trải nghiệm và tìm kiếm sự đồng cảm bên ngoài.

Sau bữa tối, khi mọi người đã lên phòng, Quân nằm trên giường, nghĩ về buổi chiều. Cậu nhận ra rằng, mặc dù gia đình vẫn còn nhiều bí mật, nhưng tình bạn và sự chia sẻ bên ngoài giúp cậu nhìn nhận mọi việc bình tĩnh hơn. Cậu nhận ra rằng, không phải lúc nào gia đình cũng hoàn hảo, nhưng tình cảm, sự quan tâm và tình bạn sẽ luôn là những điểm tựa vững chắc.

Đêm đến, ánh đèn vàng dịu chiếu lên căn phòng, tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn. Quân nhắm mắt, cảm giác bình yên tràn về, nhưng trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa được giải đáp. Cậu biết rằng, một ngày nào đó, bí mật mà cậu tò mò sẽ lộ ra, và gia đình sẽ phải đối mặt với thử thách lớn hơn. Nhưng ít nhất, cậu đã tìm thấy sự an ủi, một bờ vai để tựa vào khi tâm trạng rối bời.

Trong bóng tối của căn phòng, Quân tự nhủ: “Con không sợ nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, con sẽ không đơn độc. Con có bạn bè, và rồi sẽ hiểu ba mẹ hơn.”

Cơn bão trong gia đình vẫn âm ỉ ngoài kia, nhưng trong tim Quân, một ánh sáng le lói đã xuất hiện. Ánh sáng ấy là niềm hy vọng, là sức mạnh để cậu tiếp tục tìm hiểu, đối diện và yêu thương, dù mọi thứ có thay đổi ra sao.

Và thế, trong đêm tĩnh lặng, Quân cảm nhận được rằng, đôi khi, sự chia sẻ, tình bạn và sự an ủi từ người khác có thể giúp con người đứng vững, dù cơn bão gia đình đang đến gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×