những mảnh ghép gia đình

Chương 7: Áp lực công việc và trường học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ căn hộ tầng bảy, nhưng không gian trong nhà lại mang một nhịp điệu khác hẳn so với bình thường. Ông Lâm Minh bước vào bếp với gương mặt nghiêm trọng, tay cầm điện thoại liên tục rung. Hôm nay, ông biết sẽ là một ngày dài, đầy áp lực từ công việc công ty và những quyết định quan trọng cần giải quyết.

Chị Hằng thì vừa chuẩn bị bữa sáng vừa kiểm tra máy tính xách tay, ánh mắt dán chặt vào những con số trên màn hình. Email từ tạp chí, báo cáo từ đối tác, và những lời nhắc nhở của đồng nghiệp cũ tạo nên một núi công việc khiến chị phải căng mình để xử lý.

“Con trai, ăn sáng nhanh đi, ba mẹ còn bận việc,” – Hằng nói, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa lo lắng.

Quân, ngồi vào bàn, cố gắng ăn vội bữa sáng, nhưng trong lòng cậu tràn đầy áp lực từ bài kiểm tra tuần vừa rồi. Cậu không còn như những ngày trước, vô tư và nhàn nhã. Mỗi môn học, mỗi bài kiểm tra đều trở thành một đích đến căng thẳng, khiến cậu cảm giác khó thở.

“Anh Quân, hôm nay con có bài toán khó lắm phải không?” – Nhi hỏi, ánh mắt trong veo nhìn anh trai.

Quân gật đầu, cố gắng nở nụ cười: “Ừ, nhưng không sao đâu. Con sẽ cố gắng.”

Sau bữa sáng, Quân nhanh chóng chuẩn bị sách vở, mang theo áp lực nặng nề mà cậu vừa trải qua. Cậu bước ra cửa, ánh mắt lạc lõng nhìn phố xá nhộn nhịp. Mỗi tiếng còi xe, mỗi bước chân hối hả dường như làm tăng thêm gánh nặng trong lòng cậu. Cậu cảm nhận rằng, áp lực học tập và áp lực gia đình – dù yêu thương và quan tâm – đang dồn lên vai mình như một gánh nặng vô hình.

Ở trường, Quân vẫn cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng mỗi phép tính, mỗi lý thuyết đều như thử thách tinh thần của cậu. Cậu nhớ lại những lời khuyên của Nam về việc giữ bình tĩnh và tìm sự an ủi khi cảm thấy áp lực, nhưng hôm nay, áp lực từ học tập và công việc của ba mẹ dường như chồng chất, khiến cậu khó lòng giữ sự điềm tĩnh.

Trong khi đó, ông Lâm Minh đang ở văn phòng, đối diện với hàng loạt email, báo cáo và những cuộc họp trực tuyến. Ông biết rằng quyết định hôm nay có thể ảnh hưởng lớn đến công ty, nhưng đồng thời, ông cũng lo lắng về sự căng thẳng trong gia đình. Ông nhận ra rằng, đôi khi áp lực công việc khiến ông và Hằng khó lòng tập trung trọn vẹn vào con cái, dù trái tim ông luôn hướng về gia đình.

Chiều tối, khi Quân trở về nhà, ánh mắt cậu vô tình bắt gặp ánh sáng vàng dịu từ phòng khách, nơi mẹ và em gái đang ngồi học. Nhi đang làm bài tập, mắt long lanh nhưng tập trung, trong khi Hằng lướt qua các tài liệu, cố gắng hoàn tất báo cáo cho ngày mai.

“Anh Quân, hôm nay có mệt không?” – Nhi hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Quân thở dài, ngồi xuống bàn: “Mệt, nhưng không sao đâu. Con chỉ… áp lực một chút với bài kiểm tra.”

Chị Hằng ngồi xuống bên cạnh Quân, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt tràn đầy quan tâm: “Con trai à, mẹ hiểu. Áp lực học tập là điều khó tránh. Nhưng con cần nhớ, mẹ luôn ở đây để giúp con, bất kể khó khăn ra sao.”

Ông Minh từ phòng làm việc bước ra, giọng trầm ấm: “Con trai, ba biết hôm nay con áp lực. Nhưng hãy tin rằng, gia đình luôn là chỗ dựa. Con không cần phải đối mặt một mình.”

Quân nhìn cha mẹ, cảm giác lòng ấm áp tràn về, nhưng đồng thời, áp lực vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Cậu nhận ra rằng, dù có sự ủng hộ và yêu thương, áp lực công việc của ba mẹ và áp lực học tập của bản thân vẫn là những thử thách riêng mà cậu phải học cách đối mặt.

Buổi tối, cả gia đình quây quần bên bàn ăn. Không khí hôm nay có phần yên ắng, mỗi người đều mang theo gánh nặng riêng. Nhưng trong sự im lặng đó, những ánh mắt, những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt vẫn thể hiện tình cảm sâu sắc: ông Minh nhẹ nhàng nhắc Nhi uống đủ nước, Hằng xếp sách vở cho Quân trước khi đi ngủ, Quân mỉm cười với mẹ và em gái, cảm nhận sự ấm áp mà bấy lâu nay cậu từng coi nhẹ.

Sau bữa tối, Quân lên phòng học, cố gắng hoàn thành bài tập. Cậu mở sách ra, tay cầm bút nhưng ánh mắt lạc lõng. Cậu nhớ đến lời của Nam: “Khi áp lực dồn lên, hãy tìm điểm tựa và giữ bình tĩnh. Không ai có thể giúp con nếu con không giúp chính mình trước.”

Quân thở sâu, nhắm mắt một chút để tập trung, rồi bắt đầu làm bài từng bước, từng bước một. Cậu nhận ra rằng, áp lực không phải để cản trở, mà là cơ hội để học cách quản lý bản thân, học cách kiên nhẫn và trưởng thành.

Trong khi đó, ông Minh và chị Hằng ngồi lại trên sofa, ánh mắt nhìn nhau. Họ hiểu rằng, áp lực công việc và trách nhiệm nuôi dạy con cái là hai thử thách lớn, nhưng tình yêu thương và sự quan tâm sẽ là chìa khóa để vượt qua. Họ bàn nhau những cách cân bằng giữa công việc và gia đình, để đảm bảo rằng con cái không cảm thấy cô đơn hay bị áp lực một mình.

Đêm khuya, ánh đèn vàng dịu chiếu lên căn phòng, Quân đã hoàn thành bài tập. Cậu nhìn trần nhà, nhắm mắt và thở dài, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa mệt mỏi. Cậu biết rằng, ngày mai, áp lực sẽ lại xuất hiện – cả từ học tập lẫn từ gia đình – nhưng cậu cũng nhận ra rằng, mình không đơn độc. Gia đình luôn ở đó, là chỗ dựa để cậu dựa vào khi cảm thấy quá tải.

Nhi đã ngủ, ôm gấu bông, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười trong giấc mơ. Ông Minh và Hằng vẫn ngồi trên sofa, im lặng nhưng ánh mắt trao nhau đầy thông điệp: họ sẽ cùng nhau vượt qua áp lực, sẽ cùng nhau yêu thương và bảo vệ con cái.

Quân nhắm mắt, tự nhủ: “Áp lực là điều không thể tránh, nhưng con sẽ học cách đối diện. Con sẽ không sợ khó khăn, và con biết rằng, gia đình luôn là nơi con tìm thấy bình yên.”

Trong căn hộ tầng bảy, ánh đèn vàng dịu chiếu lên từng góc phòng. Dù áp lực công việc và học tập vẫn tồn tại, nhưng những khoảnh khắc quan tâm, chia sẻ và yêu thương đã giúp gia đình Lâm giữ được sự cân bằng. Cả nhà chìm vào giấc ngủ với tâm trạng nhẹ nhõm, sẵn sàng đón nhận thử thách mới mà ngày mai mang đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×