Ngày hôm nay bắt đầu như bao ngày bình thường trong căn hộ tầng bảy của gia đình Lâm. Ánh nắng buổi sáng rọi qua khung cửa sổ, chiếu lên bàn ăn bày biện đơn giản nhưng gọn gàng. Tuy nhiên, sau những ngày gần đây, không khí bình yên ấy đã tiềm ẩn những mảnh tối nhỏ mà chỉ cần một cú va chạm nhẹ cũng đủ khiến mọi thứ rung chuyển.
Lâm Quân thức dậy sớm hơn thường lệ. Cậu không còn ngủ nướng như trước, bởi trong đầu vẫn còn những câu hỏi chưa có lời giải về gia đình, về những bí mật của cha mẹ. Dù khoảnh khắc bữa tối hôm qua mang lại niềm vui, cậu vẫn nhận ra rằng, niềm hạnh phúc ấy có thể dễ dàng bị phá vỡ bởi những lời nói dối – dù là nhỏ, dù là “trắng” – mà cha mẹ dùng để che giấu những chuyện mà cậu chưa thể hiểu hết.
Nhi thì vẫn hồn nhiên, ôm gấu bông trên giường, nhấm nháp viên kẹo sáng nay. Chị Hằng và ông Minh cũng bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Cả nhà trông như bình thường, nhưng Quân tinh ý nhận thấy những dấu hiệu bất ổn: ánh mắt thoáng tránh, nụ cười gượng, giọng nói hơi lạc đi.
“Ba hôm nay đi sớm hẳn nhỉ?” – Quân hỏi, giọng vừa nhẹ vừa tò mò.
Ông Minh mỉm cười, giấu đi sự lo lắng: “Ừ, có vài việc công ty cần xử lý. Con ăn sáng xong thì đi học nhé.”
Quân không hài lòng lắm với câu trả lời, ánh mắt lấp lánh nghi ngờ. Cậu nhận ra rằng, đôi khi người lớn dùng những lời nói dối “trắng” – những lời nói dối vô hại về bề ngoài – để giữ yên bình trong gia đình. Nhưng chính những lời nói dối ấy lại khiến cậu không còn cảm giác hoàn toàn tin tưởng.
Bữa sáng trôi qua trong sự im lặng nhẹ. Nhi vô tư trò chuyện về bài học và chuyện vui ở trường, nhưng Quân chỉ gật đầu theo, lòng chất chứa những suy tư riêng. Cậu quyết định sẽ tìm hiểu nhiều hơn về những bí mật đang ẩn giấu, nhưng cậu cũng cảm thấy lo lắng rằng mỗi câu hỏi, mỗi phát hiện nhỏ sẽ khiến mối quan hệ gia đình thêm phức tạp.
Sau khi ăn xong, Quân chuẩn bị đi học thì nhận được tin nhắn từ bạn thân Nam: “Cậu có chắc muốn đào sâu bí mật gia đình không? Đôi khi, sự thật không phải lúc nào cũng tốt đẹp đâu.”
Cậu đọc xong, nhíu mày, nhưng tự nhủ: “Con phải biết. Dù có khó chịu, dù có mất niềm tin tạm thời, con cũng phải hiểu rõ sự thật.”
Ở trường, Quân cảm thấy mình hơi xa cách so với các bạn. Dù vẫn cười nói, học hành, nhưng trong lòng cậu có cảm giác thiếu an toàn – cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Những lời nói dối trắng trong gia đình – dù là nhỏ – đã gieo vào lòng cậu hạt giống của sự nghi ngờ và tò mò.
Chiều tối, khi cả nhà quây quần tại phòng khách, một sự kiện nhỏ nhưng đủ khiến bầu không khí thay đổi. Quân tình cờ phát hiện cha đang lén kiểm tra điện thoại khi chị Hằng không để ý. Ánh mắt ông Minh lướt nhanh qua những tin nhắn, rồi che đi vội vàng khi cậu bước vào phòng.
“Ba đang làm gì vậy?” – Quân hỏi, giọng run run vì tò mò và một chút nghi ngờ.
Ông Minh nhanh chóng đáp: “Chỉ kiểm tra email công việc thôi, không có gì đâu.” Nhưng Quân biết, đôi tay cha giấu kín điện thoại và ánh mắt thoáng chút lo lắng khiến câu trả lời ấy khó mà hoàn toàn thuyết phục.
Nhi nhìn cảnh tượng đó, hơi bối rối: “Anh Quân, ba chỉ kiểm tra công việc thôi mà. Con đừng nghĩ lung tung.”
Nhưng lời trấn an của Nhi không làm Quân nguôi ngoai. Cậu cảm giác rằng lời nói dối trắng – dù là để bảo vệ – lại đang làm gia đình thêm xa cách. Cậu lặng lẽ bỏ vào phòng, ngồi xuống bàn học, suy nghĩ về mối quan hệ giữa lòng tin, tình cảm và sự thật.
Đêm xuống, khi ánh đèn vàng dịu chiếu lên căn phòng, Quân nhận được một tin nhắn khác từ bạn: “Đôi khi con phải để cho người lớn tự quyết định. Nhưng con cũng nên học cách đối diện với lời nói dối – dù trắng – để hiểu cảm xúc của chính mình và của họ.”
Cậu đọc đi đọc lại, cảm thấy những lời này như một lời khuyên nhưng cũng là lời cảnh báo. Quân bắt đầu nhận ra rằng, không phải mọi lời nói dối đều xấu. Một số lời nói dối trắng xuất phát từ tình yêu thương và mong muốn bảo vệ con cái khỏi những áp lực không cần thiết. Nhưng nếu không được nhận diện đúng cách, nó cũng có thể gây ra khoảng cách và nghi ngờ.
Sáng hôm sau, Quân quyết định đối diện cha mẹ một cách nhẹ nhàng hơn. Cậu bước vào bếp, giọng chậm rãi: “Ba, con nghĩ rằng con đã hiểu phần nào về những bí mật mà ba mẹ che giấu. Nhưng con muốn biết cảm giác của ba mẹ khi phải nói dối trắng. Con muốn hiểu, chứ không phải để trách móc.”
Ông Minh lặng người, nhìn con trai, rồi mỉm cười, giọng ấm áp: “Con trai, ba biết cảm giác của con. Ba và mẹ không muốn con lo lắng. Những lời nói dối trắng chỉ là cách để bảo vệ con và Nhi khỏi những điều chưa cần thiết lúc này. Nhưng ba cũng hiểu, đôi khi nó lại khiến con nghi ngờ và mất niềm tin.”
Chị Hằng cũng bước đến, đặt tay lên vai Quân: “Con hiểu chưa, con trai? Mẹ cũng vậy. Mẹ chỉ muốn giữ gia đình yên ổn, nhưng không muốn con cảm thấy cô đơn hay bị bỏ rơi.”
Quân gật đầu, ánh mắt sáng lên, cảm giác nhẹ nhõm. Cậu nhận ra rằng, tình yêu thương trong gia đình đôi khi được bộc lộ không hoàn toàn minh bạch, nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn là bảo vệ và gắn kết.
Ngày hôm đó, cả gia đình quyết định dành thời gian bên nhau, trò chuyện về những cảm xúc chưa từng nói ra. Quân học cách nhìn nhận những lời nói dối trắng như một phần trong hành trình trưởng thành, học cách thấu hiểu người lớn và cả chính mình.
Những khoảnh khắc giản dị – cùng nhau uống trà, kể chuyện vui, cười đùa về những bức ảnh cũ – trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Quân nhận ra rằng, không phải lúc nào sự thật cũng dễ chịu, nhưng sự thấu hiểu, tình yêu và sự đồng cảm sẽ giúp mọi người vượt qua mọi rào cản.
Đêm xuống, ánh sáng vàng ấm áp tràn khắp căn phòng, cả gia đình quây quần bên nhau. Quân nằm trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà, tự nhủ: “Con đã hiểu rằng, đôi khi lời nói dối trắng cũng là một phần của yêu thương. Con sẽ học cách hiểu ba mẹ, và cũng học cách để gia đình luôn gần nhau.”
Trong căn hộ tầng bảy, bầu không khí nhẹ nhõm và ấm áp trở lại, nhưng những lời nói dối trắng đã gieo vào lòng Quân một nhận thức sâu sắc: sự thật và yêu thương không phải lúc nào cũng đi đôi với nhau, nhưng lòng tin và sự thấu hiểu sẽ là cầu nối để gia đình vượt qua mọi thử thách phía trước.