những mùa cần thơ thương nhớ

Chương 10: BỨC ẢNH ĐẦU TIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, hẻm 43 bình yên lạ thường. Trời không mưa, nắng nhẹ vắt qua những tán bàng, hắt xuống nền xi măng còn ẩm sương. Tiếng chổi quét sân, tiếng rao bánh mì, tiếng radio phát bản tin sớm — tất cả hòa lại, tạo nên bản nhạc riêng của khu xóm nhỏ.

Đăng Hải dậy sớm hơn mọi khi. Anh lau lại chiếc máy ảnh cũ, cẩn thận như thể đang chạm vào ký ức của cha. Cái máy này cũ lắm rồi, vỏ ngoài trầy, ống kính mờ, nhưng mỗi lần nhìn qua ống ngắm, Hải lại thấy cuộc sống hiện lên thật gần gũi, thật thật.

Anh định ra bờ sông chụp ảnh, nhưng vừa ra tới đầu hẻm thì gặp Xuân Phượng. Cô mặc áo hoa nhí, tay ôm bó hoa mười giờ vừa hái, tóc buộc gọn bằng dây ruy băng trắng.

– Anh đi đâu sớm vậy? – Cô hỏi, nụ cười tươi như nắng sáng.

– Anh tính ra chụp mấy tấm hình, trời hôm nay đẹp quá.

– Vậy chụp em một tấm đi, hoa mới nở, đẹp lắm!

Hải bật cười, nâng máy lên. Ánh nắng xiên qua vai Phượng, soi những hạt bụi nhỏ đang lơ lửng. Cô đứng bên chậu hoa mười giờ, nghiêng đầu cười – nụ cười hồn nhiên, không màu son, không trang điểm, chỉ có gió và nắng.

– Đứng yên nha, anh chụp.

– Đừng chụp em đang cười xấu đó nha!

– Không có ai cười xấu hết, chỉ có người chụp chưa giỏi thôi.

“Click.” Âm thanh khẽ vang, nhưng trong lòng Hải lại dội lên một cảm giác rất lạ. Anh nhìn lại màn hình, bức ảnh không hoàn hảo — ánh sáng hơi lệch, nền hơi rối — nhưng đôi mắt Phượng trong tấm hình thì sáng rỡ đến mức khiến anh không thể rời.

– Cho em coi với! – Phượng nghiêng người lại gần.

Khoảng cách gần đến nỗi Hải nghe thấy cả mùi hoa trên tóc cô.

– Đẹp quá ha! – Cô reo lên, đôi mắt long lanh. – Em làm mẫu cho anh hoài cũng được đó!

– Anh đồng ý liền. – Hải đáp, nửa đùa nửa thật.

Hai người đi dọc hẻm, chụp thêm vài tấm – cảnh mấy đứa nhỏ chơi trước sân, cô Năm bán cà phê cười hiền, và cả con mèo tam thể nằm phơi nắng trên bậc thềm. Mỗi lần Phượng bật cười, Hải lại bấm máy, như sợ khoảnh khắc ấy sẽ trôi mất.

Trưa, cả hai ngồi nghỉ dưới gốc bàng đầu hẻm. Phượng cầm máy xem lại ảnh, giọng nhỏ nhẹ:

– Sau này anh ra trường rồi, chắc về lại Kiên Giang hả?

– Chắc vậy. Ở quê còn má anh nữa.

– Còn… ở đây thì sao?

Hải im lặng. Anh không biết phải trả lời sao cho vừa. Cần Thơ chỉ là nơi tạm dừng chân, nhưng hẻm 43, căn trọ nhỏ, và cô bé đầu hẻm này… lại khiến anh muốn ở lại lâu hơn dự định.

Một lát, Phượng mỉm cười:

– Nếu anh có về, nhớ gửi em mấy tấm hình nghen. Em muốn giữ làm kỷ niệm.

– Ừ, nhưng anh nghĩ… có lẽ em sẽ xuất hiện trong album đặc biệt của anh.

– Album gì vậy?

– “Hẻm 43 – Những ngày anh nhớ.”

Phượng bật cười khẽ, nhưng trong mắt lại ánh lên chút gì đó khó tả – vừa vui, vừa buồn, vừa mong chờ.

Chiều xuống, Hải rửa tấm ảnh đầu tiên ở tiệm gần cầu Xuân Khánh. Anh nhìn nó thật lâu. Phía sau, người thợ ảnh hỏi:

– Chụp bạn gái hả? Đẹp quá trời!

Hải cười, không trả lời. Chỉ gật đầu, rồi cẩn thận cho bức ảnh vào túi.

Tối hôm ấy, trong phòng trọ nhỏ, Hải dán tấm hình lên tường, ngay trên bàn học. Ánh đèn vàng soi xuống gương mặt Phượng trong ảnh – rạng rỡ, trong trẻo như chính những ngày đầu họ gặp nhau.

“Bức ảnh đầu tiên. Cũng là lần đầu tiên anh thấy tim mình run lên chỉ vì một nụ cười.”

Ngoài kia, hẻm 43 yên tĩnh. Tiếng gió thổi qua mái tôn nghe dịu như khúc hát. Và trong căn phòng nhỏ, Đăng Hải biết – từ hôm nay, Cần Thơ không chỉ là nơi anh học, mà còn là nơi trái tim anh bắt đầu nhớ một người. 🌿


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×