những mùa hoa nhà tôi

Chương 2: Bữa cơm gia đình đầu tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau ở ngôi nhà mới, Lan tỉnh dậy trong tiếng chim hót rộn rã và ánh nắng nhẹ nhàng len qua cửa sổ phòng ngủ. Căn phòng nhỏ nhưng tràn đầy ánh sáng, với những đồ vật mới đặt gọn gàng khiến cô vừa háo hức vừa bỡ ngỡ. Bước chân xuống bếp, cô thấy mẹ đang chuẩn bị bữa trưa. Mùi thơm của rau xanh, cá kho và cơm nóng khiến Lan cảm thấy lòng ấm áp lạ thường.

“Lan à, con dậy sớm thế,” mẹ nói, nở nụ cười hiền. Lan mỉm cười, hít một hơi thật sâu, rồi chạy tới giúp mẹ. Cô háo hức nhặt rau, rửa bát, nhưng đôi tay vụng về của cô làm rớt một ít rau xuống sàn. Mẹ nhăn mặt, khẽ thở dài: “Lan à, cẩn thận hơn chút nữa.” Nhưng khi nhìn ánh mắt đầy hối lỗi của cô, mẹ chỉ mỉm cười dịu dàng.

Cha Lan xuất hiện từ phòng khách, ánh mắt hiền từ nhưng hơi nghiêm nghị. “Không sao đâu, con gái, lần đầu ai cũng thế cả.” Lan cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Cha luôn ít nói, nhưng những lời nói hiếm hoi ấy luôn có sức nặng riêng, khiến cô tự nhủ sẽ cố gắng hơn.

Đến giờ ăn, cả gia đình quây quần quanh bàn. Anh trai Lan và em gái Lan bắt đầu tranh nhau chiếc ghế gần cửa sổ, tiếng cãi vã nhỏ lan tỏa khắp bếp. Lan cố gắng nhường ghế cho em, nhưng vô tình va vào lọ muối, làm nó rơi xuống đất, khiến mọi người bật cười. Những phút giây tưởng chừng lộn xộn ấy lại trở thành kỷ niệm dễ thương, làm Lan cảm thấy gia đình thật gần gũi, dù có những bất đồng nhỏ.

Bữa ăn trôi qua trong tiếng cười, trong những câu chuyện đời thường. Mẹ kể lại chuyện ngày xưa khi bà ngoại còn trẻ, cha Lan kể về những ngày đầu lập nghiệp, anh trai Lan pha trò khiến cả bàn ăn cười rộn. Lan chăm chú lắng nghe, cảm thấy mình như được đắm chìm trong một thế giới vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Cô nhận ra rằng, bữa cơm không chỉ là đồ ăn, mà còn là nơi gắn kết mọi người, là nơi tình thân được thể hiện qua từng hành động, từng câu nói, dù nhỏ bé.

Khi bữa ăn kết thúc, Lan phụ mẹ rửa bát. Đôi tay nhỏ của cô được mẹ nắm chặt, ánh mắt mẹ dịu dàng và đầy yêu thương. “Gia đình là nơi chúng ta luôn có thể trở về,” mẹ nói. Lan khẽ gật đầu, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và biết ơn. Cô hiểu rằng dù có những bất đồng hay va chạm nhỏ, tình thân sẽ luôn khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.

Buổi trưa hôm ấy, Lan học được bài học đầu tiên về gia đình: không phải lúc nào cũng mọi chuyện suôn sẻ, nhưng nếu mỗi người chịu nhường nhịn, quan tâm và chia sẻ, thì tình yêu thương sẽ luôn hiện hữu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tán lá, lòng tràn đầy hy vọng. Ngôi nhà mới, gia đình mới, những câu chuyện đời thường tưởng chừng nhỏ bé, tất cả đã bắt đầu in dấu trong trái tim cô, làm cô cảm thấy thật hạnh phúc khi được trở về nhà.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×