Ngày thứ hai ở nhà mới, Lan quyết tâm giúp mẹ nấu bữa trưa. Cô muốn chứng tỏ mình không chỉ là “cô bé vụng về”, mà còn có thể là trợ thủ đắc lực trong bếp. Thế nhưng, chỉ sau vài phút, mọi thứ bắt đầu “tung tóe” theo cách mà cô không ngờ tới.
Lan cầm cái muôi lớn, khuấy nồi canh rau ngót. Cô nghiêng người để nhìn kỹ hơn, nhưng vô tình va vào chiếc thớt, khiến vài cọng rau rơi xuống sàn. Mẹ Lan thở dài, vừa lau tay vừa nói: “Lan à, cẩn thận chút, bếp núc không phải trò chơi đâu nhé.” Lan đỏ mặt, nhưng vẫn cố mỉm cười: “Con sẽ chú ý hơn mà mẹ ơi.”
Không dừng lại ở đó, Lan thử thái hành. Tay còn run vì hồi hộp, cô vô tình thái to một miếng, miếng khác thì quá mỏng, khiến bát hành trông lộn xộn. Mùi hành cay xộc lên mũi, Lan hắt hơi liên tục, mắt nhòe nước. Cha Lan bước vào, thấy cảnh tượng này, anh không nhịn được mà bật cười: “Đúng là lần đầu thì ai cũng như thế cả.” Anh nắm vai Lan, khẽ xoa đầu cô: “Không sao đâu, từ từ con sẽ quen.”
Trong lúc Lan cố gắng gói tròn chiếc bánh chưng nhỏ mà mẹ hướng dẫn, em gái cô lại chọc phá, lấy một chút nhân bỏ ra ngoài. Lan quay lại thì bánh bị méo, nhìn như một “tác phẩm nghệ thuật” kỳ quặc. Cả nhà nhìn nhau, rồi cười rộ. Bà ngoại chen vào: “Thôi, không sao, hôm nay coi như chúng ta có bữa ăn… đặc biệt!”
Dù hỗn loạn, Lan lại thấy vui. Cô nhận ra bếp núc không chỉ là nơi nấu ăn, mà còn là nơi mọi người cùng nhau chia sẻ, học cách kiên nhẫn, và đặc biệt là trân trọng nỗ lực của nhau. Mẹ Lan vẫn nhẹ nhàng chỉ cho cô cách thái rau, cách khuấy canh cho vừa lửa, và khuyên cô: “Quan trọng là con làm với tấm lòng, đừng lo chuyện vụng hay không đâu.”
Cuối cùng, sau gần một giờ loay hoay, Lan cùng mẹ và bà ngoại hoàn thành bữa trưa. Món ăn không hoàn hảo, có vài chiếc bánh méo mó và nồi canh hơi đặc, nhưng cả gia đình vẫn thưởng thức với tiếng cười rộn ràng. Cha Lan ăn một miếng cá kho, gật gù: “Thật tuyệt, ăn với tình cảm của cả nhà là ngon nhất.”
Lan nhìn mọi người, trái tim tràn ngập hạnh phúc. Cô hiểu rằng những khoảnh khắc tưởng như vụng về, rối rắm ấy lại là những kỷ niệm quý giá, giúp cô gắn bó hơn với gia đình mới. Bữa trưa hôm ấy, Lan không chỉ học cách nấu ăn, mà còn học được bài học về tình thân: đôi khi, sự kiên nhẫn, sự thông cảm và tiếng cười là thứ quan trọng nhất.
Buổi chiều, Lan ra sân, ngắm vườn hoa nhỏ phía trước nhà. Ánh nắng rọi qua tán lá, những bông hoa rung rinh trong gió, như thể đang chào đón cô vào một chương mới của cuộc sống. Lan mỉm cười, tự nhủ: dù có vụng về, có những lỗi lầm nhỏ, nhưng gia đình luôn là nơi cô có thể trở về, luôn là chỗ dựa ấm áp để cô học hỏi và trưởng thành.