Ngọc đặt chân xuống sân ga, hít một hơi thật sâu. Không khí quen thuộc pha lẫn mùi khói bếp, mùi hoa dại bên đường, khiến anh bỗng thấy lòng se lại. Bao nhiêu năm xa nhà, những ký ức tuổi thơ cứ ùa về như một thước phim cũ. Anh vẫn còn nhớ những buổi sáng tinh mơ, khi tiếng rao bánh mì vang lên trên con đường nhỏ trước cổng, hay những lần chạy ùa ra sân sau chỉ để hít lấy hương táo thoang thoảng từ vườn cây cổ thụ nhà ông bà.
Bước qua cánh cổng gỗ đã bạc màu theo năm tháng, Ngọc nhận ra căn nhà không khác nhiều so với trước. Mái ngói đỏ vẫn lô nhô, những hàng rào thấp đầy hoa cẩm tú cầu, và sân gạch cũ vẫn in dấu chân bao thế hệ. Nhưng không gian ấy giờ đây tràn đầy những cảm xúc lẫn lộn. Anh vừa háo hức, vừa lo lắng. Bao nhiêu năm đi học xa, anh luôn mường tượng về khoảnh khắc trở về, nhưng liệu mọi chuyện có còn yên ả như anh nhớ?
Cánh cửa bật mở, và tiếng gọi thân thương vang lên:
“Anh Ngọc về rồi à?”
Ngà – em trai tinh nghịch nhất nhà – chạy ra như một cơn gió, mắt sáng long lanh và miệng cười toe toét. Ngọc mỉm cười, hạ ba lô xuống và ôm lấy cậu em.
“Ngà, mày vẫn nghịch như ngày xưa nhỉ?”
Ngà cười, giấu đi một chút lo lắng: “Anh về là tốt rồi, cả nhà đang chờ anh kìa!”
Tiếng bước chân vang lên từ phòng khách. Châu – cô em gái trầm tính, luôn cẩn trọng trong từng lời nói – xuất hiện, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa dè dặt. “Ngọc… anh đã về thật sao?”
Ngọc gật đầu, bước tới và khẽ nắm tay Châu. Anh cảm nhận được sự thay đổi nhẹ trong dáng vẻ cô em gái; dường như có điều gì đó đã xảy ra với cô trong những năm anh vắng mặt.
Báu – người em thứ tư với gương mặt hay lo lắng – bước ra sau Châu, tay bận ôm một mớ sách. “Anh Ngọc… mọi chuyện ở nhà, em sợ là… anh sẽ không vừa lòng đâu.”
Ngọc mỉm cười, dịu dàng: “Anh về để lo cho mọi chuyện, đừng sợ.” Nhưng trong lòng anh, một cảm giác nặng trĩu vẫn len lỏi. Bao nhiêu năm xa nhà, ai biết được những bí mật mà các em đã giấu anh? Ai biết được những thất bại, những vết thương tinh thần mà chỉ có Ngọc mới có thể cảm nhận?
Trong khi các em đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm, Ngọc lặng lẽ đi ra sân sau, nơi có cây táo cổ thụ mà từ nhỏ anh luôn yêu thích. Những cánh hoa trắng li ti như phủ một lớp sương mỏng trên cành, rung rinh trong gió chiều. Anh nhớ những lần trèo lên cành cao, nếm quả táo xanh và cười vang với các em. Giờ đây, nhìn cây táo nở hoa, anh tự nhủ: “Dù có chuyện gì xảy ra, đây vẫn là nơi bắt đầu… nơi mà mọi người sẽ phải học cách yêu thương và tha thứ cho nhau.”
Bữa cơm tối hôm đó diễn ra trong không khí ấm áp nhưng cũng đầy căng thẳng tiềm ẩn. Ngọc hỏi chuyện học tập của các em, nhưng từng câu trả lời đều ẩn chứa sự dè dặt. Ngà cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng ánh mắt thoáng buồn. Châu cẩn trọng, trả lời từng câu một cách lịch sự nhưng có phần rụt rè. Báu lúng túng, đôi lúc im lặng.
Ngọc biết, mỗi người đều mang theo bí mật riêng. Có người từng thất bại trong học tập, có người từng thất tình, có người giấu những nỗi lo sợ mà họ chưa dám chia sẻ. Và anh, là anh cả, phải làm sao để không chỉ chăm sóc vật chất mà còn chữa lành những tổn thương tinh thần ấy.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi quây quần bên bếp lửa, uống trà nóng và kể chuyện ngày xưa. Tiếng cười vang lên, xen lẫn những giọt nước mắt không nói thành lời. Ngọc nhìn từng gương mặt, từng ánh mắt, tự nhủ rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Nhưng anh tin, với tình yêu thương và sự thấu hiểu, gia đình họ sẽ vượt qua mọi mâu thuẫn.
Đêm ấy, Ngọc bước ra sân sau một lần nữa. Cây táo nở hoa dưới ánh trăng, tỏa hương dịu dàng. Anh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên xen lẫn những lo âu về những bí mật sắp lộ. Một mùa táo mới đã bắt đầu, cũng như một chương mới trong cuộc sống của cả gia đình.
Và trong lòng Ngọc, một điều chắc chắn: dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bỏ mặc bất cứ ai trong gia đình. Bí mật, mâu thuẫn hay tổn thương, tất cả sẽ được đối diện – nhưng bằng tình yêu và sự tha thứ.