những mùa táo nở

Chương 2: Căn nhà cũ và ký ức tuổi học trò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khung cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà gỗ cũ. Ngọc thức dậy sớm, đi ra sân sau, hít một hơi thật sâu. Cây táo vẫn trụ vững, cành lá xanh tươi và những bông hoa trắng tinh khiết nhảy nhót trong gió. Anh nhớ những ngày còn nhỏ, mình và các em thường chơi trốn tìm quanh cây táo này, tiếng cười vang vọng trong cả sân nhà.

Tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên sau lưng: Ngà đã thức dậy từ sớm, tay cầm vợt cầu lông, mắt long lanh đầy năng lượng.

“Anh Ngọc, hôm nay anh ở nhà, cùng em đánh cầu đi!” Ngà reo lên.

Ngọc cười, lắc đầu: “Anh phải đi dọn dẹp chút đã, lát nữa mới đánh cùng mày.”

Nhưng trong lòng Ngọc, một cảm giác lo lắng vẫn còn vương vất. Anh biết, sau những trò chơi trẻ con, còn có những bí mật mà các em chưa kể. Ngà, cậu em tinh nghịch và hay trêu chọc, vẫn đang giấu việc học kém. Châu – cô em gái trầm tính – vẫn mang theo nỗi thất vọng trong lòng về kỳ thi đại học mà cô từng trượt. Báu – em thứ tư – giấu chuyện tình cảm thất bại. Còn Dư – cô út mơ mộng – vẫn day dứt vì một mối tình thanh xuân chưa trọn.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng thoáng chút căng thẳng. Ngọc để ý từng ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ của các em. Ngà cố gắng cười vui vẻ, nhưng tay run khi nâng chén cơm. Châu cúi đầu, dường như luôn tự nhắc mình phải hoàn hảo. Báu im lặng, gắp thức ăn một cách rụt rè, còn Dư thỉnh thoảng nhìn ra sân, lạc vào ký ức của riêng mình.

“Các em có biết, cây táo này đã chứng kiến bao nhiêu kỷ niệm không?” Ngọc cất tiếng, cố làm không khí bớt nặng nề. “Anh nhớ hồi nhỏ, cả nhà hay trèo lên cây, nếm táo xanh, rồi cười đến chảy nước mắt.”

Ngà bật cười: “Anh Ngọc cứ kể như ngày xưa toàn vui vẻ thôi, chứ thực ra tao có lần trượt bài kiểm tra Toán nặng lắm, còn sợ anh mắng nữa kìa!”

Cả nhà cười, nhưng Ngọc cảm nhận được ánh mắt Ngà thoáng buồn. Cậu em không muốn thừa nhận thất bại, dù biết anh sẽ thông cảm.

Châu thở dài: “Mình cũng từng trượt kỳ thi đại học. Mình sợ anh thất vọng.”

Ngọc đi đến bên Châu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô em: “Anh sẽ không thất vọng đâu. Mỗi người đều có lúc vấp ngã, quan trọng là biết đứng dậy.”

Báu ngần ngại, giọng nhỏ: “Em… em từng yêu một người, nhưng rồi… không thành.”

Ngọc mỉm cười, ôm Báu: “Tình cảm là chuyện của tuổi trẻ, không cần giấu diếm. Anh tin mọi thứ rồi sẽ ổn.”

Dư, cô út mơ mộng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Còn em… em vẫn nhớ một người từ thời học sinh… mà chưa dám nói.”

Ngọc nhìn Dư, ánh mắt tràn đầy sự thấu hiểu: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết. Gia đình là nơi mà các em có thể nói ra tất cả.”

Sau bữa sáng, Ngọc quyết định dạo quanh nhà, xem xét lại từng phòng, từng góc ký ức cũ. Anh muốn tìm hiểu, muốn biết từng bí mật, từng nỗi đau của các em, để có thể đồng hành cùng họ.

Khi bước vào phòng học cũ, anh nhìn thấy những cuốn vở cũ, những bức thư tay, và cả những bức ảnh thời học sinh. Mỗi trang giấy, mỗi bức ảnh đều kể một câu chuyện riêng, những kỷ niệm vui vẻ xen lẫn những nỗi buồn chưa nói.

Ngọc hiểu rằng, hành trình trở về lần này không chỉ là chăm sóc gia đình về vật chất, mà còn là hành trình chữa lành những tổn thương tinh thần, lấp đầy những khoảng trống ký ức, và giúp các em đối diện với chính mình.

Chiều hôm đó, cả nhà quây quần bên cây táo, trò chuyện và cười đùa. Ngọc nhận ra rằng, mặc dù mỗi người đều có bí mật riêng, nhưng tình yêu thương và sự thấu hiểu có thể hàn gắn mọi thứ. Cây táo nở hoa hôm nay, cũng như niềm hy vọng trong lòng Ngọc – rằng gia đình sẽ vượt qua tất cả, và thanh xuân của họ vẫn còn những mùa đẹp nhất để trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×