những mùa táo nở

Chương 11: Vườn trường và những trái tim rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, trường học rộn ràng hơn bao giờ hết. Ánh nắng chiếu qua tán lá bàng, phủ lên sân trường những vệt sáng lung linh. Hôm nay là ngày hội thể thao của trường – một dịp để các học sinh vui chơi, thi đấu, và cũng là cơ hội để những trái tim tuổi học trò bộc lộ cảm xúc.

Ngà và Châu bước vào sân, cặp mắt sáng rực sự háo hức. Ngà không quên mang theo cuốn nhật ký, nơi cậu vừa ghi lại những trải nghiệm học tập và cảm xúc tuổi học trò. Châu thì lướt tay trên tóc, ánh mắt lấp lánh sự hồi hộp vì sắp gặp Minh – crush thời học sinh mà cô vẫn còn nhớ nhung.

Dư và Báu chạy tới, tinh nghịch: “Hôm nay chắc chắn sẽ vui lắm đây! Ai mà đoán được sẽ có trò gì hài hước nào xảy ra nữa!”

Ngọc đứng ở hàng ghế phụ, quan sát các em với nụ cười nhẹ. Anh biết rằng, những ngày như hôm nay vừa giúp các em giải tỏa áp lực học tập, vừa tạo cơ hội để các em học cách giao tiếp, chia sẻ cảm xúc.

Cuộc thi nhảy tiếp sức bắt đầu. Ngà cầm baton, đứng ở vạch xuất phát, tim đập thình thịch. Cậu nhìn xung quanh, thấy Minh đang cười với Châu, ánh mắt đầy tinh nghịch. Ngà thở dài, tự nhủ: “Phải cố gắng thôi, không chỉ vì giải thưởng mà còn để tự tin hơn trước bạn bè.”

Khi tiếng còi vang lên, các đội bắt đầu chạy. Ngà truyền baton cho Châu, nhưng trong lúc hứng thú và hào hứng, cậu vô tình va phải một bạn cùng lớp, khiến cả hai té ngã lăn trên sân cỏ.

Tiếng cười vang lên khắp sân, và Châu nhanh chóng giúp bạn đứng dậy. Ánh mắt Minh nhìn Châu, trêu chọc: “Chắc em Châu muốn làm anh Ngà xấu hổ à?”

Ngà đỏ mặt, giận nhưng cũng bật cười. Dư và Báu chạy lại, reo hò: “Ối giời! Ngà ngã rồi kìa! Haha!”

Sau vài trò chơi, mọi người nghỉ giải lao dưới gốc cây bàng già. Châu và Minh ngồi cạnh nhau, trò chuyện về kỷ niệm thời học sinh, còn Ngà đứng bên, thầm nhủ: “Cuộc sống tuổi học trò thật đẹp. Dù có va vấp, cũng sẽ luôn có bạn bè và gia đình bên cạnh.”

Báu thì chạy nhảy khắp nơi, tinh nghịch nhưng cũng không quên nhắc nhở: “Đừng quên nhiệm vụ quan trọng: thu hoạch hoa rơi từ cây táo sau giờ chơi nhé!”

Ngà nhìn những cánh hoa trắng rơi, nhớ lại buổi sáng khi cậu thừa nhận bí mật với bạn bè. Cậu mỉm cười, cảm giác áp lực trước kia dường như tan biến. Cậu học được rằng, đôi khi những cú ngã và tình huống hài hước giúp trái tim ta trưởng thành và kết nối mọi người lại gần nhau hơn.

Chiều hôm đó, dưới ánh hoàng hôn, Ngà, Châu, Dư và Báu ngồi trên bậc thềm sân trường, tay cầm những cánh hoa rơi. Họ kể cho nhau nghe về những bí mật đã chia sẻ, những thất bại vừa trải qua, và cả những niềm vui tuổi học trò.

Ngọc đứng gần đó, mỉm cười: “Các em thấy không? Gia đình, bạn bè, và cả những người xung quanh… tất cả đều giúp chúng ta trưởng thành. Bí mật và áp lực không còn đáng sợ nữa, miễn là biết chia sẻ và yêu thương.”

Cây táo ngoài sân nhà, xa xa trong trường, vẫn nở hoa trắng muốt, như chứng kiến từng khoảnh khắc hồn nhiên, từng bí mật được thổ lộ, và từng trái tim tuổi trẻ học cách dũng cảm yêu thương.

Buổi tối về, ánh đèn vàng rực chiếu lên các gương mặt rạng rỡ. Ngà, Châu, Báu và Dư cùng kể lại những trò hài hước trong ngày hội thể thao, cùng nhau cười vang, trái tim ngập tràn hạnh phúc. Họ biết rằng, tuổi học trò không chỉ là áp lực và thành tích, mà còn là những giây phút hồn nhiên, những rung động đầu đời, và những kỷ niệm mà họ sẽ không bao giờ quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×