những mùa táo nở

Chương 12: Bí mật tình bạn và những rung động tuổi học trò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, bầu trời trong xanh, nắng chiếu vàng lên sân trường. Ngà bước vào lớp với tâm trạng hơi hồi hộp, bởi cậu biết hôm nay Minh có vẻ “bất thường”. Cậu không rõ vì sao, nhưng từ ánh mắt Minh sáng lên khi nhìn mình, cậu đoán rằng có chuyện muốn chia sẻ.

Tiết học Văn bắt đầu, thầy giáo yêu cầu cả lớp làm một bài tập nhóm. Ngà và Minh được xếp cùng nhóm. Khi cả nhóm ngồi vào bàn, Minh nghiêm túc: “Ngà… tớ muốn nói với cậu một chuyện… về những năm học trước.”

Ngà ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh tò mò: “Chuyện gì vậy?”

Minh hơi ngập ngừng, rồi thốt ra: “Thực ra… tớ luôn ngưỡng mộ cậu. Tớ biết cậu từng gặp khó khăn với môn Toán, nhưng cậu không bao giờ bỏ cuộc. Tớ… tớ cũng từng sợ phải thừa nhận thất bại trước bạn bè. Nhưng nhìn cậu, tớ học được cách dũng cảm đối diện mọi chuyện.”

Ngà đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa cảm động: “Minh… tớ… tớ không biết phải nói gì…”

Châu, ngồi phía sau, nheo mắt nhìn cả hai, thầm nhủ: “Ồ, có vẻ có gì đó đang nhen nhóm đây…”

Trong lúc ấy, Dư và Báu thì đang trêu chọc: “Ngà với Minh nhìn nhau như… hai trái tim rung động ấy! Haha!”

Ngà quay sang Dư, giọng nửa giận nửa cười: “Các em… đừng trêu nữa!”

Nhưng Minh lại cười, ánh mắt tinh nghịch: “Để tớ kể hết nhé. Ngà, cậu từng giúp tớ rất nhiều trong các bài tập nhóm trước đây. Tớ biết tớ không nói ra, nhưng tớ luôn trân trọng sự giúp đỡ của cậu.”

Ngà cảm thấy ấm lòng. Tất cả những áp lực, những bí mật giấu kín, những thất bại trước đây giờ như tan biến. Cậu nhận ra rằng, tình bạn chân thành không cần phải nói ra quá nhiều lời, chỉ cần ở bên và thấu hiểu nhau.

Buổi trưa, cả nhóm ra sân trường, nơi những gốc cây bàng già che mát. Ngà và Minh trò chuyện, cười đùa, và cùng nhau nhặt những cánh hoa rơi từ cây táo – như một nghi thức nhỏ, tượng trưng cho việc tháo gỡ những áp lực, những bí mật tuổi học trò.

Châu đứng bên, nhìn Ngà và Minh, thầm nhủ: “Tuổi học trò thật đẹp… có bạn bè, gia đình, và cả những rung động ngây thơ như thế này.”

Báu thì chạy nhảy khắp nơi, reo hò: “Xem kìa! Ngà và Minh hợp tác ăn ý quá!”

Ngọc đứng xa, quan sát các em, mỉm cười: “Các em đang học cách chia sẻ, tin tưởng, và trưởng thành qua từng bí mật, từng rung động. Gia đình và bạn bè luôn là bến đỗ an toàn cho mọi cảm xúc.”

Chiều hôm đó, dưới tán cây táo, Ngà, Minh, Châu, Báu và Dư ngồi quây quần, kể cho nhau nghe về những trải nghiệm học tập, những niềm vui và cả những thất bại nhỏ trong trường. Tiếng cười, ánh mắt long lanh và những câu chuyện hài hước tạo nên một buổi chiều vừa vui vẻ vừa xúc động.

Ngà thầm nhủ: “Mọi bí mật, mọi áp lực, mọi rung động… khi được chia sẻ, đều trở thành sức mạnh để bước tiếp. Gia đình và bạn bè chính là nơi khiến trái tim trở nên dũng cảm và hạnh phúc.”

Cây táo nở hoa trắng muốt ngoài sân, như chứng kiến từng khoảnh khắc hồn nhiên, từng bí mật được tháo gỡ, và từng trái tim tuổi trẻ học cách yêu thương, tin tưởng và sẻ chia.

Buổi tối, ánh đèn vàng rực chiếu lên gương mặt rạng rỡ của các em. Ngà và Minh kể lại những trò hài hước trong ngày, cùng cười vang, biết rằng tuổi học trò không chỉ là áp lực và kết quả, mà còn là những rung động, tình bạn và những khoảnh khắc sẽ không bao giờ quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×