những mùa táo nở

Chương 15: Những ngày đầy tiếng cười và tranh cãi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt còn hơi mệt mỏi nhưng tràn đầy năng lượng của Ngà. Cậu bước xuống bếp, nhưng chưa kịp chào mọi người, đã nghe thấy tiếng la hét hỗn loạn:

“Đừng giật nữa! Đây là lần thứ ba rồi đấy!” – Châu hét lên, tay đang giữ chặt một chiếc khăn trải bàn.

“Anh làm gì mà căng thẳng vậy? Chỉ là khăn thôi mà!” – Dư đáp, mặt mếu máo vì vừa bị Châu giật mất tay.

Ngà thở dài, cố gắng không cười. Nhìn cảnh tượng này, cậu nhận ra một điều rõ ràng: gia đình mình chưa bao giờ yên bình ngay cả vào những buổi sáng tưởng chừng như đơn giản nhất.

Ngọc xuất hiện, nhìn các em, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực:

“Các em, một lần nữa, hãy thử hít một hơi thật sâu và làm việc cùng nhau mà không cãi nhau nhé.”

Ngà nhún vai, rồi nhìn Châu và Dư. Hai người vẫn còn lườm nhau, nhưng ít nhất đã bớt giật khăn. Báu từ trong góc bếp, tay cầm một đĩa bánh, chen vào:

“Thôi nào, để em chia bánh, ai còn giận là ăn không được đâu nhé!”

Lời của Báu khiến cả bọn cười phá lên, mâu thuẫn vừa nãy tan biến một phần. Nhưng chỉ được vài phút, cơn “bão” tiếp theo lại nổi lên: Ngà đề nghị ra sân tập thể dục buổi sáng, còn Châu muốn chơi trò chơi với mèo.

“Cậu làm gì mà lúc nào cũng muốn tập thể dục vậy? Hôm nay trời đẹp, chúng ta nên chơi cùng Mèo đi!” – Châu nhăn mặt.

“Cậu không hiểu đâu, tập thể dục giúp cả cơ thể khỏe mạnh và tinh thần sảng khoái!” – Ngà đáp, hơi cáu.

Dư chen vào, làm tình hình thêm rối:

“Thôi nào, cả hai đừng cãi nhau nữa! Tại sao chúng ta không làm cả hai thứ cùng lúc?”

Ngọc đứng giữa, thở dài nhưng vẫn mỉm cười:

“Được rồi, hôm nay bố đề nghị một thỏa thuận: tập thể dục xong, cả nhà chơi với Mèo. Ai không tham gia thì… phải rửa chén!”

Tiếng cười vang lên, các em đồng ý miễn cưỡng. Buổi sáng trôi qua trong tiếng chạy nhảy, la hét vui vẻ và vài cú ngã bất ngờ của Châu. Dư thì cười hả hê mỗi khi Châu bị vấp, còn Ngà thì vừa chạy vừa hò hét như huấn luyện viên thể dục. Báu đứng ngoài, cổ vũ, thỉnh thoảng lại chọc ghẹo các anh em.

Sau khi cả nhà mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại, Ngọc đề nghị cả nhà cùng chuẩn bị bữa trưa. Nhưng ngay khi bước vào bếp, một “cuộc chiến” khác lại nổ ra. Châu muốn làm món bánh mỳ kẹp, Ngà muốn làm salad, Dư thì kiên quyết làm nước ép trái cây.

“Không thể nào! Mình muốn ăn món mình thích!” – Châu hùng hồn.

“Nhưng salad là tốt cho sức khỏe, ai cũng nên ăn!” – Ngà đáp lại.

Báu từ trong góc bếp thở dài:

“Các anh cứ tranh cãi mãi, để em tự làm hết cũng được…”

Ngọc nhăn mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng:

“Các em, hãy thử làm theo cách này: mỗi người một món, sau đó ta ăn cùng nhau. Ai cũng được vui, đúng không?”

Mọi người miễn cưỡng đồng ý. Nhưng trong quá trình nấu nướng, tình huống hài hước tiếp tục xảy ra: Châu vô tình làm rơi bột mì lên đầu Dư, Ngà giẫm phải vỏ cà chua và trượt ngã, còn Báu thì cười đến nỗi suýt đánh đổ cả nồi súp. Tiếng cười vang khắp bếp, lẫn vào những lời càu nhàu vui vẻ.

Cuối cùng, bữa trưa ra đời với đủ món: bánh mỳ kẹp, salad, nước ép trái cây và súp nóng hổi. Mọi người ngồi quanh bàn, nhìn nhau, cười và bắt đầu thưởng thức. Ngọc mỉm cười, nhìn các em, giọng ấm áp:

“Thấy không? Dù tranh cãi, dù vụng về, nhưng khi ta làm việc cùng nhau, kết quả vẫn tuyệt vời.”

Ngà thầm nghĩ: “Gia đình thật kỳ diệu. Chỉ cần còn ở bên nhau, mọi mâu thuẫn đều có thể hóa giải.”

Chiều đến, trời nóng bức, nhưng Ngọc đề nghị cả nhà ra sân chơi trò kéo co. Ngà và Châu đứng cùng một đội, Dư và Báu đội đối diện. Ngay từ khi bắt đầu, cả hai đội đã hét ầm ĩ, kéo giật lẫn nhau, khiến sân vườn rung lên từng nhịp cười.

Nhưng lần này, mâu thuẫn nhỏ nảy sinh: Châu nghi ngờ Ngà giật lén, Ngà phản bác:

“Cậu đừng nói bậy, tớ kéo nghiêm túc mà!”

“Không nghiêm túc chút nào đâu!” – Châu la lớn.

Dư thì chen vào, cố gắng phân xử:

“Thôi nào, nhìn mọi người, cãi nhau chi nữa!”

Báu đứng ngoài, hò hét cổ vũ, khiến cả bọn cười té ghế. Cuối cùng, đội Ngà thắng, nhưng chẳng ai quan tâm kết quả, vì tiếng cười và niềm vui mới là điều quý giá.

Chiều tối, sau khi tắm rửa và ăn tối, cả nhà quây quần trong phòng khách. Ngọc bật nhạc nhẹ, đề nghị mỗi người kể lại một câu chuyện vui hoặc khó chịu trong ngày.

Ngà kể về cú ngã khi kéo co, Châu kể về việc bị nghi ngờ, Dư kể về vụ bột mì, còn Báu kể về việc suýt đánh đổ súp. Mỗi câu chuyện đều khiến cả nhà cười nghiêng ngả, xen lẫn những cái thở dài “thở phào” vui vẻ.

Ngọc nhìn các em, giọng ấm áp:

“Các em thấy không? Tranh cãi, cãi nhau, vụn vặt, đó là điều bình thường trong gia đình. Quan trọng là sau tất cả, ta vẫn bên nhau, cùng cười và cùng chia sẻ. Như hôm nay, mọi xích mích đều biến thành niềm vui.”

Ngà ngồi cạnh Ngọc, thầm nghĩ: “Dù cãi nhau hay vui vẻ, dù rối ren hay bình yên, gia đình luôn là nơi cho ta cảm giác an toàn, nơi ta học cách nhường nhịn, thấu hiểu và yêu thương.”

Bên ngoài cửa sổ, cây táo vẫn nở hoa trắng muốt. Ánh trăng rọi xuống, soi rõ từng khuôn mặt rạng rỡ, từng ánh mắt đầy tình cảm. Mọi mâu thuẫn, tranh cãi ngày hôm nay dường như cũng theo ánh trăng mà tan biến, để lại chỉ niềm vui, tiếng cười và sự gắn kết sâu sắc giữa các thành viên.

Khi cả nhà chuẩn bị đi ngủ, Ngà nghe tiếng Châu thì thầm với Dư:

“Ngày mai, mình sẽ không giành bánh cuối cùng nữa nhé?”

Dư cười:

“Được, nhưng chỉ lần này thôi!”

Ngà lặng lẽ mỉm cười, thấy trong từng câu chuyện nhỏ, từng mâu thuẫn vụn vặt, gia đình vẫn trọn vẹn và ấm áp, và chính những khoảnh khắc này làm tình cảm gia đình thêm bền chặt.

Ngày khép lại, gia đình chìm vào giấc ngủ yên bình, tiếng cười và những mâu thuẫn vụn vặt hôm nay trở thành ký ức ngọt ngào, như một sợi dây vô hình nối quá khứ, hiện tại và tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×