những mùa táo nở

Chương 9: Bí mật thời học sinh của Châu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ phòng Châu. Cô ngồi trên giường, tay cầm cuốn sổ cũ, ánh mắt lấp lánh những kỷ niệm tuổi học trò. Châu thở dài, lòng dường như vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng.

“Đã đến lúc… phải nói ra thôi,” cô tự nhủ. Bí mật này cô giấu từ những ngày còn học trung học – một mối tình thầm lặng với cậu bạn cùng lớp tên Minh. Cô chưa bao giờ kể cho gia đình, thậm chí cả Ngọc cũng không hề biết.

Báu và Dư bước vào phòng, nhìn thấy Châu trầm tư. Dư nháy mắt, tinh nghịch: “Chị Châu, sáng sớm đã ngồi mơ mộng về ai thế?”

Châu đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em không mơ mộng gì cả…”

Ngà xuất hiện, cười khúc khích: “Ối giời! Chắc lại là crush thời học sinh rồi nhỉ? Chị Châu giấu lâu quá rồi!”

Châu cau mày, giọng nghiêm nghị: “Ngà… đừng trêu chị nữa!”

Ngọc bước vào, giọng nhẹ nhàng: “Châu… nếu chị muốn nói, gia đình luôn lắng nghe.”

Châu hít sâu, giọng run run: “Thực ra… hồi học trung học, chị từng thích một người… tên là Minh… nhưng… chị chưa bao giờ dám nói với ai…”

Ngà há hốc mồm, mắt sáng lên: “Thế ra là thế! Chị giấu bí mật cả mấy năm trời sao?”

Báu cười khúc khích: “Cuối cùng cũng thổ lộ rồi! Giờ thì chị Châu có thể nhẹ nhõm rồi đó.”

Châu gật đầu, ánh mắt long lanh: “Đúng vậy… giờ nói ra, chị thấy lòng nhẹ nhõm hơn… và cũng muốn mọi người hiểu cảm giác tuổi trẻ của mình.”

Ngọc mỉm cười, đặt tay lên vai Châu: “Anh biết rồi. Mỗi người đều có những bí mật thời học sinh, và điều quan trọng là chúng ta học được từ những cảm xúc đó. Chúng ta trưởng thành nhờ những trải nghiệm này.”

Buổi trưa, cả gia đình ngồi quây quần dưới gốc cây táo, nghe Châu kể lại kỷ niệm với Minh – những buổi học thêm, những lần tham gia hoạt động trường lớp, những lá thư tay và những lần cậu bạn vô tình làm cô ngượng đỏ mặt. Ngà liên tục trêu chọc chị gái, nhưng không khí lại thêm phần hài hước và ấm áp.

Báu nháy mắt với Dư, nói nhỏ: “Xem kìa, chị Châu hồi đó cũng đáng yêu lắm nhỉ?”

Dư cười nhẹ: “Ừ… tình yêu tuổi học trò thật đẹp, dù đôi khi còn vụng về và e dè.”

Chiều hôm đó, cả gia đình cùng đi dạo quanh vườn táo. Châu nắm tay Ngọc, thầm nhủ trong lòng: “Bí mật được nói ra rồi… chị thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn. Gia đình thật sự là nơi an toàn để chia sẻ mọi điều.”

Ngọc nhìn các em, lòng ấm áp: “Mỗi bí mật được hé lộ là một bước trưởng thành. Gia đình mình sẽ còn nhiều thử thách, nhưng tình cảm, sự thấu hiểu và tin tưởng sẽ giúp mọi người vượt qua.”

Cây táo nở hoa trắng muốt, chứng kiến từng bước trưởng thành, từng bí mật được tháo gỡ, và từng trái tim tuổi trẻ học cách yêu thương, tin tưởng và sẻ chia.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×