những mùa táo nở

Chương 8: Bí mật quá khứ của bố mẹ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, bầu trời nhuộm sắc vàng cam của hoàng hôn. Cây táo sau nhà lắc lư trong gió, những cánh hoa trắng rơi nhẹ, trải đầy sân gạch cũ. Ngọc đứng ngoài hiên, tay chống cằm, suy nghĩ về những mâu thuẫn vừa qua. Các em đã thổ lộ những bí mật riêng, nhưng một phần trong anh vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa được hé lộ – một bí mật lớn hơn, liên quan đến bố mẹ.

Báu và Dư đang nhặt hoa rơi dưới gốc cây táo. Dư cười nhẹ: “Chắc chắn chuyện của bố mẹ sẽ còn khiến mọi người ngạc nhiên.”

Báu nhíu mày, giọng nghiêm túc: “Em… em nghe bà ngoại kể rằng, ngày xưa bố mẹ từng trải qua một chuyện rất… rất lớn trước khi cưới nhau. Nhưng mọi người chưa bao giờ kể rõ.”

Ngọc hít sâu, ánh mắt xa xăm: “Ừ… anh cũng nghe một phần thôi. Nhưng hôm nay, có lẽ là lúc mọi chuyện cần được biết rõ.”

Ngà chạy lại, hào hứng: “Cái gì vậy? Một bí mật nữa sao? Nghe thôi đã thấy hồi hộp rồi!”

Châu bước ra, giọng dịu dàng: “Đúng vậy… em cũng muốn biết. Mọi chuyện liên quan đến bố mẹ… chắc chắn sẽ giúp chúng ta hiểu gia đình hơn.”

Ngọc mời cả nhà vào phòng khách, nơi có những bức ảnh cũ của bố mẹ và những kỷ vật từ thời thanh xuân. Anh mở chiếc hộp gỗ nhỏ, rút ra một tập nhật ký cũ – là nhật ký của mẹ từ khi còn học trung học.

“Các em… đây là nhật ký của mẹ. Nó sẽ cho chúng ta biết một phần câu chuyện mà bà chưa bao giờ kể,” Ngọc nói, giọng trầm ấm.

Báu, Dư, Ngà và Châu ngồi quanh, chăm chú nhìn. Ngọc mở trang đầu, đọc to:

“Ngày ấy, anh và em gặp nhau trong một buổi lễ hội mùa xuân của trường. Chúng em từng là những người bạn tốt, nhưng một sự hiểu lầm đã khiến chúng em giận nhau trong suốt cả năm học. Và rồi… một người bạn khác đã giúp chúng em nhận ra tình cảm thật sự.”

Ngà ngạc nhiên: “Vậy là bố mẹ cũng từng giận nhau hả? Còn chúng ta cứ nghĩ họ lúc nào cũng hòa thuận.”

Châu nhíu mày: “Nhưng điều quan trọng là họ học cách tha thứ và trân trọng nhau. Có lẽ, chính điều đó đã tạo nên gia đình hôm nay.”

Ngọc tiếp tục: “Đúng vậy. Bí mật của bố mẹ không chỉ là những chuyện nhỏ tuổi học trò, mà còn là bài học về tình bạn, lòng bao dung, và cách đối diện với khó khăn.”

Báu mỉm cười, giọng nhẹ: “Vậy là… những bí mật của chúng ta cũng không có gì phải sợ. Ai cũng có lúc sai lầm, nhưng quan trọng là biết chia sẻ và học cách yêu thương.”

Dư nháy mắt: “Cây táo này chứng kiến tất cả mà. Từ thời bố mẹ, đến giờ chúng ta… mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại.”

Ngọc mỉm cười, ánh mắt dõi theo các em: “Đúng vậy. Gia đình không chỉ là những người sống chung một mái nhà, mà còn là nơi để học cách thấu hiểu, tha thứ và yêu thương.”

Buổi tối hôm đó, cả nhà quây quần bên cây táo. Những cánh hoa rơi như muốn nhắn nhủ rằng, dù có bao nhiêu bí mật, bao nhiêu mâu thuẫn, tình yêu và sự thấu hiểu sẽ luôn dẫn lối. Ngà và Châu cười nói, không còn căng thẳng; Báu và Dư nắm tay nhau, ánh mắt sáng lên niềm vui; Ngọc đứng giữa, thấy gia đình mình đã trưởng thành hơn sau từng bí mật được hé lộ.

Cây táo vẫn nở hoa trắng muốt, như chứng kiến từng bước trưởng thành, từng bí mật được tháo gỡ, và từng trái tim tuổi trẻ học cách yêu thương, tin tưởng và sẻ chia.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×