những năm tháng gửi gió

Chương 1: Chuyến Tàu Đến Muộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng đầu tuần, bầu trời tháng tám vẫn còn vương chút mù nhẹ. Tiếng chuông báo vào lớp ngân vang giữa sân trường, kéo theo những bước chân vội vã, tà áo dài trắng lướt qua nhau trong gió như cánh bướm.

Trường THPT Ngô Gia Tự bắt đầu một năm học mới.

An bước vội qua hành lang dãy A, tay giữ tà áo dài, tay cầm cuốn sổ điểm và cái loa nhỏ. Là lớp trưởng lớp 11A1 – lớp chọn khối D, An luôn phải có mặt sớm hơn mọi người. Gương mặt cô gái tuổi mười sáu trắng trẻo, sống mũi cao, đôi mắt sáng có gì đó vừa nghiêm túc vừa tinh nghịch – cái kiểu người có thể mắng bạn vì trễ học nhưng cũng lén mua trà sữa cho cả tổ trong giờ ra chơi.

Bước chân An chững lại khi thấy cô Linh – giáo viên chủ nhiệm – đứng trước lớp với một chàng trai lạ đang đứng bên cạnh. Tóc cậu ấy hơi dài, da ngăm, tay cầm một cuốn sổ vẽ màu nâu đã cũ.

“An, em vào đúng lúc lắm,” cô Linh nói, mỉm cười. “Đây là bạn Minh, học sinh mới chuyển từ Sài Gòn về. Từ hôm nay bạn sẽ học cùng lớp mình. Em sắp xếp cho bạn chỗ ngồi và hướng dẫn các nội quy giúp cô nhé.”

An nhìn Minh, hơi bất ngờ. Cậu học sinh mới không cười, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt cậu ta không hẳn lạnh lùng, nhưng có điều gì đó khép kín như một cánh cửa chưa muốn mở.


Minh ngồi bàn cuối, sát cửa sổ. Bàn học cũ kỹ, có vài nét khắc tên của những người đi trước. Cậu đặt cuốn sổ ký hoạ xuống bàn, ngẩng đầu nhìn ra sân trường – nơi một cây phượng già vẫn còn sót lại vài chùm hoa đỏ.

Cậu vừa rời khỏi Sài Gòn chưa đầy ba hôm. Mẹ cậu – một y tá – được điều chuyển về bệnh viện tỉnh. Căn nhà cũ ở Sài Gòn đã bán, chiếc xe máy ba mẹ từng chở Minh đi học cũng để lại cho người hàng xóm thân thiết. Còn cậu – bây giờ – bắt đầu lại ở một nơi mà giọng nói, ánh mắt, đến cả tiếng trống trường cũng khác.

Cậu không thích chuyển trường. Nhưng cũng không phản kháng. Minh từ lâu đã học cách im lặng và thích nghi. Những ngày tháng ở Sài Gòn để lại cho cậu một vết thương – không sâu nhưng âm ỉ – về tình bạn, về một người thầy cũ, về một cuộc thi vẽ mà cậu từng bỏ dở…

Giờ ra chơi đầu tiên, Minh mở cuốn sổ vẽ. Trang đầu là một bức ký họa: một chiếc cầu gỗ cong cong bắc qua con kênh nhỏ – nơi cậu từng đạp xe ngang qua mỗi buổi chiều ở quận 8. Bức thứ hai là sân thượng trường cũ, nơi cậu và nhóm bạn ngồi ăn bánh tráng trộn sau mỗi buổi học thêm. Và rồi bức tiếp theo – vẫn còn dang dở – là gương mặt một cô gái đang quay đầu cười.

Minh khẽ thở ra, lật trang khác.


“Ê Minh, chơi đá cầu không?” – một giọng nói thân thiện vang lên.

Là Khánh – lớp phó thể dục, cao, hơi gầy nhưng hoạt bát. Cậu ta cầm quả cầu lông nhiều màu sắc trên tay, cười tươi.

Minh lắc đầu. “Tao không biết chơi.”

“Biết hay không cũng phải chơi mới biết! Mày chuyển về đây, không kết bạn là cô đơn cả năm đó.”

Minh ngập ngừng. Cuối cùng cũng đứng dậy, bước ra sân.

An đứng ở hành lang, tay cầm hộp cơm mẹ gửi. Cô nhìn xuống sân, nơi Minh đang vụng về đá quả cầu bay sang hướng khác. Cậu ta không nói gì, chỉ khẽ cười mỗi lần bị chọc quê. Có gì đó ở Minh khiến An chú ý – không phải vẻ ngoài, cũng chẳng phải cách nói chuyện – mà là cái cách cậu im lặng giữa đám đông mà không lạc lõng. Giống như một nốt trầm.


Buổi chiều, trời đổ mưa nhẹ. An trú dưới mái hiên phòng thực hành Sinh, nơi cô thường chờ đợi mẹ đón mỗi chiều muộn.

Minh bước ngang qua, không dù, áo sơ mi thấm mưa. Cậu dừng lại khi thấy An, rồi hỏi:

“Cho đứng nhờ chút được không?”

An gật đầu, dịch nhẹ sang bên.

“Cậu không mang áo mưa hả?”

“Không nghĩ mưa.” – Minh trả lời ngắn gọn, ánh mắt vẫn nhìn ra màn mưa lất phất.

Một lúc sau, cô quay sang, lưỡng lự:

“Minh này… Mai trường mình thi vẽ cổ động, cậu biết vẽ mà, đúng không?”

Minh hơi sững lại. “Ai nói?”

“Khánh. Nó thấy cuốn sổ vẽ của cậu.”

Minh im lặng.

“Lớp mình thiếu người vẽ chính, nếu cậu tham gia thì chắc chắn sẽ đạt giải. Tụi mình cần…”

“Tớ không vẽ nữa.” – Minh ngắt lời, mắt vẫn không rời cơn mưa.

An hơi chững lại. Cô không hỏi tiếp, chỉ gật nhẹ. “Ừ, nếu cậu không muốn thì thôi.”

Im lặng một lúc, Minh quay sang.

“Xin lỗi. Không phải tớ không muốn giúp… chỉ là... có vài lý do.”

An mỉm cười nhẹ. “Không sao. Khi nào cậu muốn vẽ lại, tớ sẽ cho cậu mượn màu nước tốt nhất lớp.”

Minh nhìn An, lần đầu cậu cười – không rõ là vì câu nói đó, hay vì ánh mắt cô gái kia giống như một màu trời không dính bụi.


Tối đó, Minh về phòng trọ, mở sổ vẽ. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cậu lấy bút chì, phác lên một nét mới. Không là cầu, không là gương mặt trong ký ức cũ. Mà là mái hiên nhỏ, nơi một cô gái mặc áo dài trắng đứng nghiêng, tay ôm hộp cơm và đôi mắt sáng lấp lánh trong cơn mưa nhẹ.


“Có những người đến không đúng lúc, nhưng lại làm dịu đi tất cả những ký ức sai lầm.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.