Thứ Ba, trời quang đãng sau cơn mưa đêm qua. Sân trường sáng lấp lánh, những vũng nước còn vương in bóng phượng đỏ đang vào mùa muộn. An bước vào lớp với mái tóc còn ẩm mùi dầu gội hương bưởi, tay ôm một chồng giấy từ phòng Đoàn trường.
“Lát nữa phát cho mỗi tổ một lá thư trắng, trường mình tổ chức cuộc thi ‘Thư Gửi Tôi Của Mười Năm Sau’. Nộp lại trước chiều thứ Sáu.” – An đặt tập thư xuống bàn giáo viên, giọng đều đều nhưng ánh mắt sáng rỡ.
Lớp 11A1 ồ lên, tiếng bàn tán vang cả dãy hành lang:
“Trời ơi, mình của mười năm sau chắc có chồng con luôn rồi quá!”
“Hay mình viết cho phiên bản nổi tiếng, đại gia nha?”
“Đừng mơ nữa, mày mà đại gia thì tao là tổng thống.”
An bật cười, nhìn cả lớp bằng ánh mắt nghiêm mà chẳng nghiêm: “Viết thật lòng đi, không là trừ điểm thi đua đó.”
Giữa những tiếng nói cười ấy, Minh ngồi ở bàn cuối, chăm chú nhìn tờ giấy trắng trước mặt. Cậu cầm bút lên rồi lại đặt xuống. Mười năm sau? Cậu không chắc mình sống theo kiểu mường tượng về tương lai. Từ nhỏ, Minh luôn là kiểu người chỉ sống với hiện tại – vì cậu từng mất nhiều thứ khi cứ mãi chờ "ngày mai".
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ:
“Cậu viết gì chưa?”
An đứng bên cạnh, khẽ nghiêng đầu hỏi. Minh khẽ lắc.
“Chưa nghĩ ra gì à?”
“Không biết viết cho ai.” – Cậu đáp, đơn giản.
An ngẫm nghĩ, rồi cười: “Viết cho người cậu thương.”
Minh nhíu mày: “Nếu không có thì sao?”
An khựng lại một chút, rồi nửa đùa nửa thật:
“Thì viết cho một người... có thể thương.”
Chiều hôm đó, sau khi tan học, An không về nội trú như thường lệ. Cô nán lại ở phòng học thêm Văn – nơi chỉ có vài học sinh ở lại ôn luyện cho kỳ thi học sinh giỏi tỉnh.
Minh cũng bất ngờ khi thấy An trong nhóm, vì cô không chỉ giỏi Văn mà còn học tốt cả Toán và Anh.
“Bí quyết là gì vậy?” – Minh hỏi khi ra về, bước song song với cô dưới những tán bàng.
“Không ngủ trưa, ăn sáng đầy đủ, và không yêu ai.” – An đáp tỉnh queo.
Minh bật cười. “Nghe giống khẩu hiệu sống sạch.”
An cũng cười. “Thật ra thì… tớ từng thích một người.”
Minh ngạc nhiên. “Hồi nào?”
“Hồi lớp 9. Nhưng không đủ can đảm nói ra. Sau đó bạn ấy chuyển trường.”
“…Tớ cũng từng thích một người.” – Minh nói sau vài giây im lặng. “Cũng chuyển trường. Nhưng không phải vì thích tớ.”
Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười nhẹ.
Tối đó, An ngồi trong phòng nội trú, ánh đèn vàng hắt lên trần nhà. Cô lấy tờ giấy trắng ra, bắt đầu viết:
Gửi An của mười năm sau,
Lúc đọc được lá thư này, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Hai mươi sáu, chắc là đã có công việc ổn định, hoặc cũng có thể đang hoang mang giữa phố thị như bao người lớn khác.
Có còn nhớ cái ngày mùa thu này không? Khi cậu vẫn còn mặc áo dài trắng, đội mũ nón lá đi học, giấu đồ ăn vặt trong cặp để không bị quản lý nội trú mắng. Và... có còn nhớ cậu bạn ngồi bàn cuối lớp không?
Cậu ấy ít nói, nhưng ánh mắt thì kể nhiều câu chuyện hơn cả ngôn từ. Cậu có từng nghĩ mình sẽ thích người như vậy không? Không ồn ào, không tán tỉnh, không giỏi nói lời hay – chỉ đơn giản là ở đó, giống một ngày nắng không vội vã.
Nếu sau này cậu có quên mất, thì tớ – An của hiện tại – sẽ nhớ giúp cậu. Nhớ cảm giác rung động rất nhẹ, như gió đầu mùa qua vai áo.
Cô gấp lá thư lại, bỏ vào phong bì, không ghi người nhận.
Sáng thứ Tư, Minh đến lớp sớm, như thường lệ. Khi đặt cặp xuống bàn, cậu phát hiện một phong bì nhỏ nằm trong ngăn bàn mình. Không có tên người gửi. Chỉ có dòng chữ bằng nét chữ nghiêng thanh thanh:
“Nếu một ngày cậu thấy mình không còn điều gì để viết, hãy thử viết về người làm cậu mỉm cười.”
Minh cầm phong bì, ngón tay khẽ run. Cậu mở ra, không có gì ngoài câu chữ đó và một nhành hoa phượng nhỏ, đã ép khô.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi gió nhẹ lùa vào, mang theo mùi nắng và mùi bảng đen phấn trắng. Trong lòng, một điều gì đó vừa khẽ chuyển động – nhẹ như chiếc lá rơi, nhưng chạm đúng vào vùng ký ức tưởng chừng đã đóng băng.
Chiều hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, Minh lấy lại màu nước. Cậu vẽ. Một cô gái mặc áo dài trắng, ngồi bên cửa sổ lớp học, tay cầm phong bì, nhìn ra phía xa nơi hoa phượng rơi như mưa.
Dưới góc tranh, cậu viết bằng bút chì:
“Không có người nhận. Nhưng có người để nhớ.”
Có những lá thư không cần gửi đi, nhưng vẫn đến được tim người khác.