Tháng Bảy. Cả thị trấn bỗng trở nên lặng lẽ sau kỳ thi THPT quốc gia. Bảng thông báo trước trường im lìm, sân trường đầy lá rụng. Những hàng ghế đá từng có tiếng cười giờ phủ bụi.
An thi tốt.
Điểm vừa đủ để giữ suất học bổng vào trường Báo chí ở Hà Nội.
Minh cũng đạt điểm cao.
Thư – cô gái tóc ngắn – đỗ cùng ngành Thiết kế đồ họa tại TP.HCM. Cả hai sắp sửa trở thành bạn cùng lớp.
Tuần đầu tháng Tám, An nhận giấy báo nhập học.
Ba mẹ tổ chức một bữa cơm nhỏ. Không khí vui nhưng ánh mắt mẹ vẫn lo lắng. Mẹ dặn:
“Ra ngoài đó, con sống tử tế, đừng tin người dễ quá. Học giỏi cũng quan trọng, nhưng sống tốt còn quan trọng hơn.”
An gật đầu. Lòng nghèn nghẹn.
Tối hôm đó, cô mở lại nhật ký – từng dòng viết từ khi lớp 11 đến nay.
Có tên Minh, có tên Hải. Có những trang ướt vì nước mắt. Có những đoạn không dám viết tiếp.
Cô lật đến trang trắng cuối cùng. Viết một dòng:
“Ngày mai, mình sẽ rời nơi từng cất giữ cả tuổi trẻ.”
Tại một nơi khác trong thị trấn, Minh cũng đang dọn hành lý.
Bà nội ngồi ở giường, nhìn cậu với đôi mắt yên lòng:
“Đi đi. Đừng sợ gì cả. Có bà ở nhà rồi.”
Minh cúi xuống, nắm tay bà – đôi bàn tay đã già, gầy gò mà vẫn luôn là nơi ấm áp nhất.
Trên bàn học, cạnh ba lô, là một cuốn sổ tay. Trang đầu vẽ An – dáng người nhỏ bên cửa sổ, tóc bay. Trang kế là bản phác thảo sân trường, cây phượng, hành lang thư viện. Tất cả được Minh giữ lại – như giữ lấy một phần trái tim mình.
Ngày An ra Hà Nội, trời mưa nhỏ.
Hải đến tiễn. Cậu cầm một hộp nhỏ:
“Không phải quà gì to. Là tập thơ tớ tự viết. Đừng cười nha.”
An đón lấy. Mỉm cười:
“Tớ không cười đâu. Cảm ơn cậu, vì luôn đến đúng lúc.”
Hải không ôm, không nắm tay. Chỉ chào:
“Nếu có một ngày cậu thấy nhớ quê, thì cứ nhắn. Tớ kể chuyện gió cho nghe.”
Ngày Minh vào TP.HCM, trời nắng gắt.
Trên xe khách, cậu ngồi cạnh cửa sổ, đeo tai nghe, nhìn qua kính. Cậu không ngủ. Trong lòng là một nỗi bâng khuâng khó gọi tên – không còn là tình yêu, không hẳn là tiếc nuối, mà là cảm giác…
“một điều quan trọng đã khép lại mà mình chưa kịp chạm tới hết.”
Cậu mở điện thoại, vào thư mục ảnh – ảnh An mặc áo dài, ánh sáng nghiêng qua mái tóc, ánh mắt nhìn về phía xa.
Minh khẽ vuốt màn hình.
Rồi... tắt máy.
Tuần đầu tiên ở Hà Nội, An chưa quen.
Cô nhớ tiếng xe đạp lách cách của Minh mỗi sáng.
Nhớ quán bánh mì nhỏ bên trường. Nhớ hành lang lớp học. Nhớ... người chưa từng nói chia tay, nhưng vẫn biến mất khỏi đời cô.
Cô viết thư tay – không gửi. Chỉ để gấp lại, cất vào một ngăn sổ:
“Minh à, tớ vẫn hay tự hỏi: nếu ngày ấy cậu nói ‘chờ tớ’, liệu tớ có đủ dũng cảm để chờ?
Nhưng có lẽ, mọi chuyện đã đúng như nó phải vậy.
Chỉ là... vẫn có một phần trong tớ, không học được cách quên cậu.”
Cuối tháng Tám. Đêm trước khi nhập học chính thức, An đi dạo quanh hồ Gươm. Gió mát. Người đông. Đèn phố vàng dịu.
Cô ngồi bên ghế đá. Mở điện thoại.
Dừng lại ở một tin nhắn – từ Minh. Gửi cách đây 2 tuần.
“Chúc An học tốt. Ở nơi đó, đừng quên nụ cười của mình.”
Cô không rep. Nhưng đêm đó, cô ngủ ngon – lần đầu tiên sau nhiều tháng.
Trong nhật ký ngày khai giảng đại học, cô viết:
“Hôm nay, mình chính thức lớn rồi. Không còn áo dài trắng, không còn sân trường, không còn người ấy đứng đợi sau lớp học.
Nhưng… nếu có ai hỏi: ‘Thanh xuân của bạn là gì?’
Mình sẽ nói:
Là một người từng khiến mình thấy gió cũng có hình dáng.”
Có những người bước ra khỏi cuộc đời ta rất khẽ, không đau đớn, không ồn ào… nhưng để lại một khoảng trống mà cả đời này, không ai thay thế được.