những ngày biển không còn xanh

Chương 1: Trở về Hà Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều muộn, con tàu chậm rãi cập bến Tô Châu, mang theo làn sương muối và tiếng còi dài vỡ tan giữa không gian lặng. Minh Khang đứng trên boong, mắt dõi về bờ cát mờ sương — nơi từng là cả tuổi trẻ của anh. Hà Tiên vẫn thế, vẫn bầu trời thấp thoáng hơi nước, vẫn những mái nhà thấp thoáng bên triền núi Tô Châu, chỉ có anh là đã khác.

Trên vai Khang là chiếc ba lô bạc màu, bên trong là chiếc máy ảnh cũ kỹ, vật duy nhất anh mang theo suốt những năm tháng lang bạt ở Sài Gòn. Chiếc máy từng ghi lại những khoảnh khắc rực rỡ nhất của anh, nhưng giờ, khi cầm nó trong tay, Khang chỉ thấy lòng mình trống rỗng. Anh đã trở về, không vì niềm vui hội ngộ, mà vì một cuộc tạm nghỉ giữa những bộn bề không tên.

Xe trung chuyển đưa anh qua con đường ven biển, nơi gió thổi hắt mùi muối và rong rêu. Từng hàng dừa nghiêng bóng, từng căn nhà mái ngói cũ như vẫn giữ nguyên hương vị năm nào. Khang nhớ lại tuổi mười tám — những buổi sáng chạy xe ra Mũi Nai ngắm bình minh, những buổi tối chụp ảnh ở ngọn hải đăng xa xa. Khi ấy, anh từng thề sẽ không bao giờ quay lại, sẽ chỉ đi về phía trước, tới nơi có ánh sáng và cơ hội. Nhưng rốt cuộc, con người ta vẫn phải trở về, dù chỉ để đối diện với chính mình.

Ngôi nhà nhỏ của mẹ nằm nép bên con hẻm hướng ra biển. Cánh cửa gỗ kêu lên khe khẽ khi anh đẩy vào. Mùi ẩm mốc, bụi và gió biển quyện vào nhau, gợi ra một cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ. Mẹ anh đã chuyển vào Sài Gòn với em gái, ngôi nhà này giờ chỉ còn lại đồ đạc cũ và ký ức.

Anh đặt ba lô xuống ghế, mở cửa sổ. Gió ùa vào, thổi tung những tấm màn đã ngả màu thời gian. Ngoài kia, mặt biển trải dài xám bạc, những con thuyền đánh cá chập chờn trong sương. Khang giơ máy ảnh lên, bấm một tấm. Ống kính bắt được khoảnh khắc ánh sáng chiều loang trên mặt nước — một thứ ánh sáng mệt mỏi, nhưng thật.

Anh mỉm cười khẽ, lần đầu sau nhiều tháng. Có lẽ Hà Tiên vẫn chưa quên anh.

Đêm đó, Khang ra quán cà phê ven bến phà — nơi ngày xưa anh từng làm thêm thời học sinh. Quán đã đổi chủ, nhưng mùi cà phê vẫn đậm như cũ. Anh ngồi ở góc cũ, nhìn ra hướng cầu tàu. Dòng người qua lại vội vã, còn biển thì vẫn im lặng.

Một cô gái trẻ bước đến, tay cầm tập hồ sơ và ống máy ảnh, dáng vẻ lạ lẫm mà quen thuộc. Cô hỏi nhỏ người chủ quán đường đến Mũi Nai, giọng nói trong trẻo vang lên giữa tiếng sóng. Khang khẽ ngẩng lên — chỉ thoáng chốc thôi, nhưng trong lòng anh dội lên một cảm giác kỳ lạ, như thể thời gian vừa khẽ nghiêng đi một nhịp.

Cô gái ấy không biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, định mệnh đã đặt dấu chấm đầu tiên cho một câu chuyện dài ba mươi chương — câu chuyện của biển, của những người từng hứa sẽ đi xa, rồi lại vô tình tìm thấy nhau nơi khởi đầu.

Khang ngồi lặng, ly cà phê trên tay nguội dần. Ngoài khơi, ánh đèn hải đăng lóe lên từng nhịp.

Anh khẽ nói với chính mình, như một lời chào cho quá khứ:

“Chào nhé, Hà Tiên… anh đã trở về.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×