Buổi sáng hôm sau, Hà Tiên thức dậy trong làn sương mỏng như khói. Từ căn nhà nhỏ ven biển, Minh Khang bước ra cùng chiếc máy ảnh đeo trên cổ. Anh định ra bến phà Tô Châu chụp vài khung cảnh đầu ngày — thứ ánh sáng mờ ảo mà chỉ vùng đất này mới có.
Tiếng sóng lẫn trong tiếng động cơ phà, mùi muối và dầu máy hòa vào nhau, thân quen đến lạ. Anh giơ máy lên, lia ống kính qua hàng người đang xếp hàng, qua những gánh hàng rong bán bánh canh, qua những đứa trẻ cười vang trên bậc cầu tàu. Một khung cảnh bình dị mà đẹp đến nao lòng.
Giữa khung hình, Khang chợt dừng lại.
Một cô gái đang cúi xuống mép nước, hốt hoảng vớt gì đó vừa rơi xuống. Gió thổi làm tóc cô rối tung, tà áo khoác nhạt màu dính ướt nước biển. Tập ảnh trong tay cô đã ướt sũng, từng tờ giấy trôi theo sóng nhỏ. Không kịp nghĩ, Khang đặt máy xuống, chạy lại giúp.
“Cẩn thận, nước sâu đấy.” – Anh nói, cúi người vớt tấm ảnh đang trôi gần chân cầu.
Cô gái ngẩng lên, đôi mắt to sáng, thoáng chút ngạc nhiên. “Cảm ơn anh… tôi vụng quá, mới sáng ra đã làm rơi cả tập ảnh.”
Khang đưa lại xấp ảnh ướt, cười nhẹ:
“May là sóng chưa cuốn đi xa. Ảnh của em đẹp đấy, chụp Hà Tiên à?”
Cô gái gật đầu, giọng mang âm sắc Sài Gòn:
“Dạ, em mới đến thực tập ở đây. Em đang làm bài viết về thị trấn ven biển này cho tạp chí trường.”
Anh nhìn cô kỹ hơn. Cô không giống những người nơi đây – có gì đó nhẹ nhàng, tinh tế, và cả một chút bối rối của người lần đầu xa thành phố. Anh chợt thấy trong ánh mắt ấy có thứ ánh sáng rất giống… ánh bình minh anh vẫn mải miết tìm trong ống kính.
“Anh cũng chụp ảnh à?” – cô hỏi khi thấy máy ảnh trên cổ anh.
“Ừ. Nhiếp ảnh gia tự do, hay đúng hơn là kẻ lang thang cùng máy ảnh.” – Anh đáp, giọng pha chút khôi hài.
Cô bật cười khẽ. Tiếng cười nhỏ mà trong, tan vào không khí buổi sớm như giọt sương rơi trên lá.
“Em là An Chi.”
“Khang.” – Anh đáp ngắn gọn, nhưng cái tên ấy khi thốt ra lại khiến lòng anh khẽ lay.
Cả hai đứng bên cầu tàu một lúc lâu. Mặt trời bắt đầu lên, chiếu ánh vàng nhạt lên sóng nước. Những tia sáng phản chiếu lên gương mặt An Chi, khiến Khang bất giác muốn giơ máy ảnh lên.
“Anh có thể chụp em một tấm không?” – Anh hỏi.
Cô hơi ngập ngừng, rồi khẽ gật đầu.
Khang bấm máy. Một tiếng “click” vang lên, rất khẽ nhưng đầy sức nặng. Trong khung hình, An Chi đứng giữa bến phà, phía sau là mặt biển mở ra vô tận. Một nụ cười thoáng qua trên môi cô, tự nhiên, không gượng gạo.
Bức ảnh ấy sau này, Khang sẽ nhớ mãi. Không phải vì nó đẹp nhất, mà vì đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được ánh sáng thật sự — không phải ánh sáng từ trời, mà từ một con người.
An Chi nhìn đồng hồ, vội vã thu dọn tập ảnh:
“Em phải qua bên đảo Nam Du để phỏng vấn mấy ngư dân. Cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu có dịp, hy vọng sẽ gặp lại.”
Cô quay đi, bước nhanh lên phà. Chiếc tàu rẽ nước, để lại sau lưng là vệt sóng trắng. Khang đứng yên nhìn theo, gió biển thổi làm tóc anh bay ngược, chiếc máy ảnh vẫn còn ấm trong tay.
Trong ống ngắm, bến phà dần trống rỗng. Nhưng giữa khoảng trời mênh mang ấy, anh vẫn thấy thấp thoáng bóng áo khoác nhạt màu đang xa dần — như một mảnh nắng bỏ quên trên mặt biển.
Anh khẽ mỉm cười.
Hà Tiên vừa cho anh một khởi đầu, và có lẽ, cũng vừa gieo xuống lòng anh một điều gì đó chưa kịp gọi tên.