Sáng sớm hôm đó, Hà Tiên mờ sương. Trên bến phà, những giọt nước nhỏ li ti phủ lên vai người đứng đợi. Tiếng còi tàu vang lên từng hồi dài, kéo theo hơi gió lạnh. Khang đứng trong hàng, tay cầm chiếc vé xe đã nhăn, ánh mắt hướng về phía bên kia bờ sông – nơi con đường dẫn ra quốc lộ, nối về Sài Gòn.
Anh rời khỏi nhà trọ từ sớm, ghé qua quán cà phê quen, nơi hai người từng ngồi. Cái bàn nhỏ ở góc vẫn còn nguyên, chỉ khác là ly cà phê hôm nay nguội nhanh hơn mọi khi. Bà chủ quán nhận ra anh, hỏi:
“Cô bạn nhỏ đi rồi hả?”
Khang chỉ gật đầu. Câu trả lời gọn lỏn, nhưng khiến lòng anh nặng trĩu.
Anh rời quán, men theo con đường ven biển. Mọi thứ dường như vẫn nguyên — tiếng sóng, hàng dừa, chiếc cầu cũ. Chỉ có một điều khác: người con gái từng đi bên cạnh anh, nay không còn ở đó.
Đến bến phà, mưa lất phất rơi. Trước khi lên xe, Khang mở balo, lấy ra cuốn sổ tay cô để lại. Giữa những trang giấy ghi chằng chịt ghi chú và nét chữ nghiêng nghiêng, anh dừng lại ở một dòng:
“Có những nơi không thuộc về ai, chỉ dành cho ký ức.
Và có những người, đi rồi, vẫn ở lại trong tim người khác.”
Anh khẽ cười. Nụ cười nhẹ như thể tự an ủi chính mình.
Tiếng loa gọi hành khách vang lên. Anh xách túi, định bước đi, thì từ phía xa, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Anh Khang!”
Anh quay lại. Giữa màn mưa mỏng, An Chi đang chạy tới, áo mưa bay phần phật, tóc rối, gương mặt ướt đẫm. Cô thở hổn hển, bàn tay nắm chặt một phong bì nhỏ.
“Anh định đi mà không chào em à?” – cô hỏi, giọng lạc đi giữa tiếng mưa.
Khang đứng lặng. Một thoáng, anh không biết phải nói gì. “Anh tưởng… em đi rồi.”
“Em đã đi. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh anh chụp… em nhận ra mình vẫn còn ở lại.” – Cô mở phong bì, đưa ra tấm ảnh đã rửa — chính là bức ảnh thất lạc hôm trước. Trong khung hình, An Chi đang cười rạng rỡ giữa biển xanh, ánh sáng phủ lên như một lời chào của mặt trời.
Khang nhìn tấm ảnh, lòng chợt nhói. “Em giữ nó đi. Nó là của em.”
Cô lắc đầu: “Không. Em đến là để trả lại anh. Vì anh là người nhìn thấy khoảnh khắc đó đầu tiên.
Còn em… chỉ là người đi ngang qua.”
Câu nói khiến anh khựng lại. Gió từ biển thổi mạnh, kéo theo mưa bay mù mịt. Cả hai đứng im, nhìn nhau giữa khoảng không đầy hơi nước. Có hàng trăm điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa im lặng.
Khang đưa tay, nhẹ chạm vào mái tóc ướt của cô. “Nếu có kiếp sau, em có muốn chụp lại bức ảnh này không?”
An Chi cười – nụ cười buồn nhưng đẹp lạ lùng. “Có. Nhưng lần đó, anh phải là người giữ nó cho em, được không?”
Anh không đáp, chỉ gật đầu. Họ nhìn nhau, thật lâu. Rồi còi xe vang lên – tiếng gọi của chia ly.
An Chi lùi lại, giấu tay vào túi áo. “Đi đi. Sài Gòn đang đợi anh. Còn Hà Tiên… sẽ giữ giùm em những ngày này.”
Khang bước lên xe, cửa khép lại. Qua ô kính mờ hơi nước, anh thấy cô vẫn đứng đó, dáng nhỏ bé giữa mưa, tay nắm chặt tà áo. Ngọn hải đăng xa xa vẫn quay, ánh sáng lướt qua cô, rồi mất hút vào màn sương trắng.
Chiếc xe rời bến. Hà Tiên dần lùi lại phía sau. Trong túi áo anh, tấm ảnh cô đưa vẫn còn ướt — viền ảnh cong nhẹ, nhưng nụ cười trong đó thì chưa từng phai.
Anh nhắm mắt, khẽ thì thầm:
“Cảm ơn em, vì đã đi ngang qua cuộc đời anh… như một ngày nắng giữa mùa mưa.”
Ngoài cửa kính, biển vẫn cuộn sóng.
Và đâu đó, nơi cuối chân trời, có lẽ An Chi vẫn đang mỉm cười, trong bức ảnh chưa bao giờ khô hẳn.