Linh An tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát, ánh sáng chói chang từ cửa sổ khiến cô phải nheo mắt. Cảm giác đầu tiên là mờ nhạt, một cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong cơ thể. Mọi thứ xung quanh đều xa lạ, từ chiếc giường bệnh đến những thiết bị y tế kẽm kẽm phát sáng, như thể cô đang ở trong một thế giới khác. Cô cố gắng nhớ lại điều gì vừa xảy ra, nhưng mọi ký ức đều trống rỗng, như một trang giấy bị xóa sạch.
Ngồi dậy, Linh An nhìn quanh căn phòng. Có vài bức tranh treo trên tường, nhưng cô không nhận ra chúng. Một cơn đau nhói từ đầu và vai khiến cô rùng mình. Cô lặng lẽ chạm vào khuôn mặt mình, mong tìm thấy một điểm tựa nào đó, nhưng nỗi trống rỗng vẫn lan rộng.
“Cô… cô tỉnh rồi à?” – giọng nói run run vang lên từ cửa phòng. Linh An quay đầu, thấy một người phụ nữ trung niên bước vào, tay run run nắm lấy tấm clipboard. Người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm.
“À… bác sĩ?” – Linh An thốt ra, nhưng tiếng cô khàn đặc, lạc điệu. Cô không biết tại sao mình lại biết từ “bác sĩ”, nhưng mọi ký ức về việc mình là ai, sống ra sao, đều biến mất.
“Cháu là Linh An đúng không? Em vừa trải qua một tai nạn nghiêm trọng. May mắn là em đã qua cơn nguy kịch, nhưng ký ức gần đây… có vẻ bị ảnh hưởng rồi.” Người phụ nữ, hóa ra là y tá trưởng, nói giọng nhẹ nhàng, nhưng trong mắt ánh lên nỗi lo lắng.
Linh An cảm thấy hoang mang. Tai nạn? Cô cố gắng nhớ lại, nhưng những mảnh ký ức vụn vặt vụt qua – một tiếng còi xe, một vệt sáng chói lóa, rồi… trống rỗng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng gợi lại bất kỳ hình ảnh nào về mình, nhưng tất cả chỉ là mờ nhạt như mây bay.
“Em… em là ai?” – Linh An thốt ra, giọng run run. Người y tá hơi sững lại, rồi mỉm cười trấn an.
“Em là Linh An, cô gái trẻ, một nghệ sĩ tài năng. Em đã vẽ rất nhiều bức tranh tuyệt đẹp… nhưng bây giờ em cần thời gian hồi phục.”
Nghe những lời đó, Linh An chỉ cảm thấy trống rỗng. Một nghệ sĩ sao? Cô không nhớ gì về việc cầm cọ, màu sắc, hay những bức tranh từng là niềm tự hào của mình. Tim cô đập nhanh, vừa lo sợ vừa tò mò. Cô muốn biết chính mình, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô nhìn quanh phòng bệnh, nhận ra có một chiếc bàn bên cạnh giường với những vật dụng cá nhân – một bức ảnh, vài cuốn sổ tay, và một bình hoa nhỏ. Linh An đưa tay chạm vào bức ảnh, thấy mình và một chàng trai, cả hai đều cười rạng rỡ. Nhưng khi nhìn kỹ, trái tim cô như co lại, vì… cô không biết người trong ảnh là ai.
Một cơn hoảng loạn thoáng qua, Linh An bật khóc. Nước mắt không phải vì đau đớn thể xác, mà vì mất đi những điều mà cô chưa kịp nhận ra mình yêu quý. Cô gục xuống giường, cảm giác trống rỗng và lạc lõng bủa vây.
Y tá nhìn cô, thở dài nhẹ nhõm khi thấy Linh An khóc – ít ra, cô còn có cảm xúc, còn có khả năng phản ứng. “Không sao đâu, Linh An. Tất cả sẽ dần trở lại. Nhưng em phải kiên nhẫn và mạnh mẽ.”
Linh An gật đầu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng khi cố gắng ngồi dậy, cô nhận ra cơ thể mình còn yếu. Cơn mệt mỏi ập đến như sóng dữ, buộc cô phải nằm xuống. Mọi thứ vẫn mờ nhạt, mọi ký ức vẫn trống rỗng.
Một ngày trôi qua trong yên lặng. Linh An nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng chiếu qua lá cây, những cơn gió nhẹ mang theo mùi hoa nở. Cô tự hỏi: “Mình đã sống ra sao? Mình là ai?” Câu hỏi không lời đáp, nhưng lại là động lực khiến cô muốn đứng dậy, tìm lại bản thân.
Buổi tối, sau khi mọi người rời phòng, Linh An ngồi lặng trong bóng tối. Cô mở cuốn sổ tay trên bàn, mở trang đầu tiên… và nhận ra chữ viết tay quen thuộc, nhưng cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ. Những dòng chữ như mời gọi cô: “Hãy nhớ lại… hãy tìm thấy chính mình.”
Cô lặng lẽ đặt tay lên trang giấy, cảm giác rùng mình len qua từng ngón tay. Một phần trong cô biết rằng, hành trình tìm lại ký ức sẽ không dễ dàng, nhưng cũng chính là con đường duy nhất để hiểu mình, để sống tiếp.
Ngày đầu tiên sau tai nạn kết thúc trong im lặng, nhưng cũng mở ra một chương mới của cuộc đời Linh An – một chương mà ký ức chưa hoàn toàn trở lại, nhưng cảm xúc và trái tim vẫn sống động. Cô biết rằng, từ bây giờ, mọi thứ sẽ thay đổi. Mỗi ngày trôi qua, từng mảnh ký ức sẽ dần hé lộ, và cô sẽ phải đối mặt với quá khứ, hiện tại và cả những điều chưa biết trong tương lai.
Đêm đó, Linh An nhắm mắt, cố gắng mường tượng hình ảnh của chính mình – một cô gái với đam mê, ước mơ và tình yêu. Mọi thứ mờ nhạt, nhưng một ngọn lửa nhỏ vẫn cháy trong lòng, thôi thúc cô bước tiếp. Và trong bóng tối, hình ảnh của chàng trai trong bức ảnh cứ ám ảnh cô, như một câu hỏi chưa có lời giải: “Người ấy là ai? Và mình có thể tìm thấy tình yêu của mình một lần nữa không?”
Linh An chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lòng, cô biết rằng hành trình tìm lại bản thân mới chỉ bắt đầu. Những ngày tới sẽ đầy thử thách, nhưng cũng đầy cơ hội để cô khám phá ra con người thật sự của mình, và những bí mật chưa được hé lộ trong quá khứ.
Ngày đầu tiên sau tai nạn đã khép lại, nhưng câu chuyện về Linh An – cô gái mất ký ức – mới chỉ bắt đầu.