Sáng hôm sau, Linh An mở mắt, cảm giác cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng ánh sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ khiến cô nhận ra mình không còn nằm trong bệnh viện nữa. Căn phòng mà cô đang ở đã trở thành không gian quen thuộc, ấm áp hơn, nhưng vẫn mang một cảm giác xa lạ khiến tim cô đập nhanh. Một căn phòng nhỏ xinh với tông màu pastel, vài bức tranh treo trên tường, và chiếc bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ. Mọi thứ đều gợi nhắc về một cuộc sống mà cô chưa thể nhớ ra.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa. Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
“Linh An, dậy ăn sáng chưa?”
Linh An quay đầu và thấy một phụ nữ trẻ, dáng vẻ dịu dàng, nở nụ cười ấm áp, tay bưng khay đồ ăn sáng. Cô ta không giống y tá từ hôm trước. Linh An cảm giác vừa quen vừa lạ. “Em… à, ai đây?” – Linh An hỏi, giọng run run.
Người phụ nữ hơi sững lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười trấn an. “Chị là Thảo, em họ cậu. Mọi người nói em vừa xuất viện nên đến chăm sóc vài ngày. Cậu nhớ chưa?”
Linh An lặng người. Em họ? Cô cố gắng tìm ký ức, nhưng trong đầu chỉ có trống rỗng. Không một hình ảnh nào xuất hiện. Cô hít một hơi dài, rồi lắp bắp: “Em… nhớ… chưa.”
Thảo không tỏ ra khó chịu, mà nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn xuống bàn. “Không sao đâu, Linh An. Cậu cần thời gian. Ăn gì rồi từ từ hồi phục ký ức. Chúng ta bắt đầu từng bước nhé.”
Linh An cúi đầu nhìn món ăn, bữa sáng giản dị nhưng đầy đủ dinh dưỡng: một bát cháo nóng, vài lát bánh mì, và một tách trà thảo mộc. Cô cầm muỗng, nhưng mọi thứ đều xa lạ, ngay cả cảm giác quen thuộc khi ăn sáng cũng biến mất. Cô vừa ăn vừa nhìn xung quanh, cố tìm kiếm một điểm tựa để cảm thấy an toàn.
Sau bữa ăn, Thảo gợi ý: “Cậu thử đi dạo một chút quanh khu vườn nhé. Nắng hôm nay rất đẹp, và cậu có thể cảm nhận môi trường xung quanh, giúp khơi lại một số ký ức.”
Linh An đồng ý, dù trong lòng vẫn cảm giác lo lắng. Cô mặc áo khoác mỏng, bước ra ngoài. Không khí buổi sáng mát mẻ, hương hoa hồng thoang thoảng, tiếng chim hót líu lo. Từng bước đi, từng nhịp hít thở, cô cảm nhận sự sống trở lại trong cơ thể, nhưng ký ức vẫn là một mảng tối mờ mịt.
Trong khu vườn, những bông hoa đủ màu sắc làm Linh An dừng chân. Một bông hoa màu vàng, cô thoáng thấy hình ảnh mình cầm cọ vẽ, từng nét cọ nhẹ nhàng trên vải trắng… nhưng khi mở mắt ra, hình ảnh ấy lại tan biến như sương khói. Cô thở dài, vừa thất vọng vừa tò mò. Cô biết rằng, ký ức đang ở đâu đó, chỉ cần thời gian, sẽ trở lại.
Đi dạo một lúc, Linh An nghe tiếng điện thoại reo. Thảo gọi, nói rằng có một người muốn gặp cô. Linh An hồi hộp, bước vào phòng, thấy một chàng trai cao, phong thái điềm tĩnh, đứng trước cửa. Ánh mắt anh nhìn cô lâu, như muốn đọc được ký ức trong tâm trí.
“Xin chào, Linh An. Tôi là… Khôi Vũ.” Giọng anh trầm ấm, nhưng đầy uy lực. Linh An cảm thấy lạ lẫm và đồng thời một chút rung động. Cô nhìn anh, nhưng trong đầu chỉ có một câu hỏi: “Người này… là ai?”
Khôi Vũ mỉm cười, hơi nghiêng người: “Tôi biết cậu chưa nhớ gì cả, nhưng tôi ở đây để giúp cậu.”
Linh An lúng túng, không biết phải nói gì. Cô chỉ gật đầu, ánh mắt vừa tò mò vừa cảnh giác. Ai sẽ giúp cô nhớ lại bản thân mình, khi chính cô cũng chưa biết bắt đầu từ đâu?
Khôi Vũ không vội vàng. Anh đưa cô đi tham quan ngôi nhà, từng phòng, từng đồ vật. Một bức ảnh trên tường, một chiếc đàn piano, một vài bức tranh treo tường… Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng lại xa lạ. Linh An chạm tay vào bàn phím đàn, bỗng thoáng thấy hình ảnh mình ngồi bên cây đàn, ngón tay lướt nhẹ, âm thanh vang lên dịu dàng… nhưng rồi biến mất. Tim cô đập mạnh, vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Buổi chiều, Linh An được đưa ra studio vẽ – nơi mà theo lời Thảo, cô từng dành nhiều thời gian ở đó. Studio rộng rãi, ánh sáng chan hòa, đầy màu sắc và cọ vẽ, tranh chất đầy tường. Linh An bước vào, hít một hơi thật sâu. Mùi sơn, mùi vải, mùi của chính không gian này làm cô bàng hoàng. Một ký ức vụn thoáng qua – cô đang vẽ một bức tranh, ánh mắt tập trung, cử chỉ thành thạo. Nhưng khi mở mắt ra, tất cả lại trở về trống rỗng.
Khôi Vũ đứng bên cạnh, nhìn cô chăm chú: “Đừng cố gắng ép bản thân nhớ ngay. Cậu sẽ thấy mọi thứ trở lại theo thời gian. Chỉ cần cảm nhận, và để trái tim dẫn lối.”
Linh An gật đầu, cố gắng hít sâu và nhìn quanh studio. Một chiếc bàn vẽ gần cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu vào, dường như mời gọi cô ngồi xuống. Cô ngồi xuống, tay chạm nhẹ vào cọ vẽ, như thể một luồng điện nhẹ chạy qua người. Một mảnh ký ức vụn thoáng hiện: cô đang cười, đang vẽ bức tranh có hoa và ánh sáng. Tim cô rung lên, cảm giác vừa quen vừa lạ.
Ngày hôm đó trôi qua, Linh An trải qua những cảm xúc lẫn lộn. Cô đi dạo quanh vườn, thử chạm vào những vật dụng quen thuộc, từng bước lấy lại cảm giác về bản thân. Mỗi cử chỉ, mỗi nhịp tim đều nhắc cô rằng, cô từng là một người có đam mê, có trái tim đầy cảm xúc, và hành trình tìm lại ký ức chỉ mới bắt đầu.
Buổi tối, Linh An ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Một phần trong cô cảm thấy sợ hãi, vì cô không biết ai thực sự là bạn, ai là kẻ xa lạ, và những người thân yêu hiện đang ở đâu. Nhưng một cảm giác khác cũng trỗi dậy – một sự quyết tâm. Cô muốn tìm lại chính mình, muốn hiểu quá khứ và hòa nhập với hiện tại.
Trong bóng hoàng hôn, Linh An nhớ đến bức ảnh với chàng trai mà cô chưa từng biết tên. Một câu hỏi cứ vang lên trong tâm trí: “Người này là ai? Và tại sao anh lại quan trọng đến vậy?”
Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận hơi thở và nhịp tim mình. Mỗi khoảnh khắc đều quan trọng, vì chúng là những mảnh ghép đầu tiên để xây dựng lại ký ức. Ngày hôm nay, Linh An không nhớ nhiều, nhưng cô đã bắt đầu bước những bước đầu tiên trên con đường trở lại chính mình.
Và trong tâm trí, hình ảnh một bức tranh, một cơn gió nhẹ, một ánh mắt lạ lẫm nhưng đầy sức hút cứ nhấp nháy – như nhắc cô rằng, mọi thứ sẽ trở lại theo cách của nó, chỉ cần cô kiên nhẫn và dũng cảm đối mặt.
Ngày thứ hai của hành trình tìm lại bản thân khép lại trong im lặng, nhưng cũng đầy hi vọng. Linh An biết rằng, với mỗi ngày trôi qua, cô sẽ tìm lại ký ức, tìm lại cảm xúc, và có thể, tìm thấy cả tình yêu và niềm hạnh phúc mà mình từng có.