những ngày không quên

Chương 5: Những va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt Linh An với những nếp nhăn lo lắng vừa tan trong giấc ngủ. Cô thức dậy với cảm giác tim đập nhanh – vừa hồi hộp vừa lo lắng. Ngày hôm nay, dự án vẽ chung với Khôi Vũ sẽ bước vào giai đoạn quan trọng: hoàn thiện phần nền cho bức tranh. Đây là lần đầu tiên họ phải phối hợp thật sự, và Linh An cảm nhận áp lực nặng nề.

Cô xuống phòng khách, thấy Khôi Vũ đang đứng bên cửa sổ, tay chống cằm, ánh mắt hướng ra ngoài khu vườn. Khi anh quay lại nhìn cô, nụ cười trầm ấm như hôm trước giờ mang theo vẻ nghiêm túc. “Chào buổi sáng, Linh An. Hôm nay chúng ta cần tập trung hoàn thiện nền tranh. Tôi nghĩ đây sẽ là bước quyết định cho toàn bộ bức tranh.”

Linh An gật đầu, cố nở một nụ cười yếu ớt, nhưng trái tim vẫn rộn ràng. Cô biết rằng mỗi cử chỉ, mỗi nét vẽ sẽ là cơ hội để cô lấy lại cảm giác về bản thân, nhưng cũng là thử thách để phối hợp với Khôi Vũ – người vừa quen vừa lạ.

Họ bước vào studio, không gian rộng lớn, ánh sáng chan hòa từ cửa sổ lớn, bảng màu trải khắp nơi, cọ vẽ và các vật dụng nghệ thuật được chuẩn bị sẵn. Linh An cảm nhận sự quen thuộc từ mùi sơn dầu, mùi vải và mùi cọ vẽ, nhưng ký ức vẫn trống rỗng. Một phần cô nhớ thoáng qua hình ảnh mình đang cười, đang cầm cọ, nhưng ngay sau đó, hình ảnh biến mất.

Khôi Vũ đề nghị: “Hãy bắt đầu với phần nền trước. Tôi sẽ phụ trách phần màu xanh dương ở góc trái, cậu xử lý phần màu vàng và cam.”

Linh An gật đầu, nhưng ngay khi bắt đầu pha màu, cô nhận ra rằng bàn tay mình run run hơn bình thường. Áp lực khiến cô cảm thấy nặng nề, và những mảnh ký ức vụn về việc phối màu, kết hợp ánh sáng vẫn chưa hoàn toàn hiện về.

Sau vài phút, Khôi Vũ quay sang nhìn cô, giọng trầm: “Linh An, cậu nên pha màu nhẹ hơn. Nếu quá đậm, bức tranh sẽ mất cân bằng.”

Cô cảm thấy hơi bực bội, trong lòng trộn lẫn tự ái và căng thẳng: “Tôi muốn thử cách phối màu của riêng mình. Không nhất thiết phải theo đúng chỉ dẫn của anh.”

Khôi Vũ nhíu mày, hơi nghiêm: “Chúng ta đang hợp tác, Linh An. Nếu cậu không theo thống nhất, toàn bộ bức tranh sẽ rối loạn. Tôi không muốn cậu sáng tạo một mình mà phá hỏng tổng thể.”

Linh An cảm giác cơn nóng giận trào lên. “Nhưng tôi cũng có ý tưởng của riêng mình! Nếu anh không tin tưởng, tôi sẽ tự làm phần nền của mình!” Cô hất cọ lên bảng màu, ánh mắt vừa giận vừa tự vệ.

Khôi Vũ nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng hơn: “Tôi không ép cậu, nhưng hợp tác là điều cần thiết. Nếu cậu không đồng ý, dự án sẽ không thành công, và cậu sẽ mất cơ hội này.”

Khoảnh khắc căng thẳng lan tỏa trong studio, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên bức tranh đang dở, những mảng màu chưa hoàn thiện như đang nhảy múa trong không khí nặng nề. Linh An quay lưng đi, bước ra cửa sổ, nhìn ra khu vườn với ánh nắng vàng rực rỡ. Cô cảm thấy vừa giận vừa tổn thương, vừa sợ hãi vì không biết liệu bản thân có làm tốt hay không.

Khôi Vũ hít một hơi sâu, tiến lại gần: “Linh An, tôi không muốn mâu thuẫn với cậu. Tôi chỉ muốn chúng ta phối hợp. Chúng ta đều muốn bức tranh hoàn hảo, đúng không?”

Linh An quay lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh. Một phần trong cô hiểu, nhưng phần khác vẫn muốn giữ khoảng cách: “Tôi… tôi biết. Nhưng tôi cũng muốn được thử sức với cách riêng của mình.”

Khôi Vũ nhíu mày, rồi hơi mỉm cười: “Được rồi. Hãy làm theo cách của cậu, nhưng chúng ta cần thống nhất cách kết hợp sau khi xong phần nền. Tôi sẽ tôn trọng ý tưởng của cậu.”

Căng thẳng dần tan, Linh An trở lại bên canvas, tay cầm cọ, hít thật sâu. Cô bắt đầu vẽ, pha trộn màu sắc theo cách riêng, vừa sáng tạo vừa giữ nhịp phối hợp với Khôi Vũ. Khi bức tranh dần hình thành, cô cảm nhận được sự hòa hợp trong từng nét vẽ, trái tim dần bình tĩnh lại.

Giữa lúc đó, một mảnh ký ức vụn thoáng hiện – cô đang đứng bên Khôi Vũ, cùng cười, tay cầm cọ vẽ, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô. Cảm giác quen thuộc khiến Linh An khẽ rùng mình, vừa vui vừa bối rối. Cô biết rằng những ký ức này sẽ trở lại từ từ, nhưng từng mảnh vụn này đã đủ làm trái tim cô rung động.

Buổi chiều, khi bức tranh gần hoàn thiện, Linh An và Khôi Vũ cùng ngồi trước tác phẩm, ánh mắt đối diện nhau. Không gian yên lặng, chỉ còn âm thanh cọ vẽ khẽ lướt trên canvas. Một cảm giác hòa hợp lan tỏa, nhưng đồng thời, sự bực bội cũ vẫn còn đâu đó, nhắc nhở rằng hành trình hợp tác sẽ không dễ dàng.

Khôi Vũ thở dài: “Đây chỉ là khởi đầu. Chúng ta còn nhiều phần phải phối hợp, và chắc chắn sẽ có những va chạm khác. Nhưng tôi tin rằng, với sự cố gắng của cậu, chúng ta sẽ tạo ra một tác phẩm đáng tự hào.”

Linh An nhìn bức tranh, mắt sáng lên. Cô mỉm cười, cảm giác vừa hài lòng vừa tự hào. Cô biết rằng, không chỉ bức tranh trở nên sống động, mà chính cô cũng đang tìm lại cảm xúc, sự tự tin và niềm đam mê đã mất.

Buổi tối, cô trở về phòng, ngồi trước cửa sổ, tay cầm cuốn sổ tay. Cô viết lại những suy nghĩ của mình: “Ngày hôm nay, chúng tôi đã va chạm, nhưng cũng tìm thấy cách phối hợp. Tôi thấy mình đang trở lại. Và tôi nhận ra một điều – những cảm xúc không thể giả tạo, chúng sẽ dẫn lối cho tôi, và cho cả Khôi Vũ.”

Cô nhắm mắt, hình dung bức tranh đang dở trong studio. Một bức tranh với màu sắc hòa trộn, vừa hỗn loạn vừa đẹp đẽ, giống như mối quan hệ giữa cô và Khôi Vũ. Linh An hiểu rằng, mỗi va chạm, mỗi hiểu lầm chỉ là bước đệm để cả hai học cách hiểu nhau, xây dựng niềm tin và phối hợp hoàn hảo hơn.

Đêm đó, cô chìm vào giấc ngủ với trái tim nhịp nhàng, cảm giác vừa bồn chồn vừa hạnh phúc. Linh An biết rằng, hành trình tìm lại bản thân không chỉ là ký ức, mà còn là cảm xúc, niềm tin và những mối quan hệ quan trọng. Khôi Vũ chính là một phần của hành trình đó, vừa thử thách vừa truyền cảm hứng, và chắc chắn, họ sẽ còn nhiều va chạm nữa, nhưng cùng nhau, họ sẽ vượt qua.

Ngày hôm nay khép lại, nhưng “Những va chạm đầu tiên” chính là bước ngoặt – mở ra những câu chuyện, những xung đột và cảm xúc đầy hứa hẹn phía trước. Linh An biết rằng, mỗi ngày, cô sẽ tiến gần hơn tới ký ức, tới bản thân thật sự, và tới một mối quan hệ đặc biệt, chưa được hé lộ hoàn toàn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×