những ngày không quên

Chương 4: Dự án chung và hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau những ngày đầu tiên trở về, cô bắt đầu quen với không gian của mình, quen với ánh sáng dịu dàng của phòng, tiếng chim hót bên ngoài và hương hoa thoang thoảng từ khu vườn. Nhưng cảm giác bồn chồn vẫn không tan. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng – lần đầu tiên cô tham gia vào một dự án nghệ thuật thực sự sau tai nạn, và người đồng hành không ai khác chính là Khôi Vũ.

Khi bước xuống phòng khách, Linh An thấy Khôi Vũ đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài khu vườn. Khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười. “Chào buổi sáng, Linh An. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với dự án đầu tiên mà cậu sẽ tham gia sau khi hồi phục.”

Linh An gật đầu, vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô theo anh ra phòng làm việc, nơi những bản vẽ, màu sắc và công cụ nghệ thuật đã được chuẩn bị sẵn. Khôi Vũ nhẹ nhàng giới thiệu: “Đây là dự án hợp tác với một gallery nổi tiếng. Chúng ta sẽ cùng tạo ra một bức tranh lớn, kết hợp nhiều phong cách, để trưng bày trong triển lãm sắp tới.”

Nghe đến đó, Linh An vừa hứng thú vừa lo lắng. Cô biết rằng đây là cơ hội để lấy lại cảm giác về bản thân, nhưng đồng thời, cô cũng lo sợ sẽ không đáp ứng được kỳ vọng của Khôi Vũ và những người khác.

“Đừng lo lắng quá. Hãy tập trung vào cảm xúc của cậu, không phải kỹ thuật. Mọi thứ sẽ tự nhiên mà,” Khôi Vũ trấn an, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Linh An gật đầu, cố gắng thư giãn, nhưng tim cô vẫn đập nhanh.

Khi bắt đầu dự án, cả hai cùng nhau chuẩn bị màu sắc, cọ vẽ và bảng pha màu. Linh An chạm vào những dụng cụ quen thuộc, cảm giác vừa quen vừa lạ, từng nét ký ức vụn vụn thoáng hiện, rồi biến mất. Cô lấy một chiếc cọ, nhúng vào màu, và bắt đầu những nét đầu tiên trên canvas.

Khôi Vũ đứng cạnh, quan sát, đôi khi đưa ra vài gợi ý. “Cậu có thể thử thêm ánh sáng vàng ở góc này, sẽ tạo chiều sâu cho bức tranh.” Linh An nghiêng đầu, nhìn anh, cảm giác vừa muốn làm theo vừa muốn thử sức với ý tưởng của riêng mình.

Cả buổi sáng trôi qua trong im lặng, nhưng không hề áp lực. Linh An cảm nhận sự hòa hợp dần dần. Những nét cọ chậm rãi, màu sắc kết hợp mềm mại, tạo ra những mảng màu sống động, từng bước khơi dậy trong cô niềm đam mê đã lâu chưa được chạm tới.

Đột nhiên, điện thoại của Khôi Vũ reo vang. Anh bước ra ngoài nghe máy, để lại Linh An một mình. Cô nhìn bức tranh đang dở, tay hơi run run, cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng. Khi Khôi Vũ quay lại, ánh mắt anh không còn thư thái như trước, mà có vẻ lo lắng.

“Có chuyện gì sao?” Linh An hỏi, hơi e dè.

Khôi Vũ lắc đầu, cố trấn tĩnh: “Chỉ là công việc thôi, không ảnh hưởng đến dự án.” Nhưng Linh An vẫn cảm thấy một nét gì đó lạ lùng trong ánh mắt anh.

Buổi trưa, họ nghỉ ngơi, ngồi cạnh nhau trong vườn. Khôi Vũ nhìn Linh An, giọng nhẹ nhàng: “Linh An, tôi muốn cậu hiểu rằng, hợp tác lần này không chỉ là về kỹ thuật, mà còn là cách chúng ta học cách hiểu nhau.”

Linh An gật đầu, ánh mắt hướng về bầu trời xanh. Cô biết rằng, với mình, mỗi tương tác, mỗi cử chỉ đều mang ý nghĩa, đặc biệt là với Khôi Vũ. Cô bắt đầu nhận ra một điều: trái tim cô dường như rung động khi ở cạnh anh, dù chưa biết lý do.

Chiều đến, khi họ tiếp tục vẽ, Linh An vô tình trộn màu không đúng theo hướng Khôi Vũ gợi ý. Anh hơi nhíu mày, giọng hơi nghiêm: “Linh An, cậu nên làm theo kế hoạch đã thống nhất, nếu không bức tranh sẽ lạc hướng.”

Cô cảm thấy bực bội, đôi chút tự ái. “Tôi cũng có ý tưởng của riêng mình, không nhất thiết phải theo ý anh,” cô nói, giọng hơi căng.

Khôi Vũ hơi sững, rồi hạ giọng: “Tôi chỉ muốn dự án thành công. Cậu có thể sáng tạo, nhưng cần thống nhất với nhau. Chúng ta phải phối hợp.”

Căng thẳng bắt đầu xuất hiện. Linh An cảm thấy bị hiểu lầm, trong khi Khôi Vũ cũng không muốn áp đặt. Hai người nhìn nhau, ánh mắt vừa giận vừa muốn giải thích. Đây là lần đầu tiên giữa họ xuất hiện xung đột, dù cả hai đều trân trọng đối phương.

Buổi tối, Linh An trở về phòng, ngồi lặng trước cửa sổ. Cô cảm giác vừa mệt mỏi vừa bối rối. Câu nói của Khôi Vũ vẫn vang vọng trong đầu: “Chúng ta phải phối hợp.” Cô tự hỏi: “Liệu tôi có làm được không? Liệu chúng tôi có thể hiểu nhau không?”

Nhưng bên cạnh nỗi băn khoăn, một cảm giác khác dâng lên – cô không muốn tránh mặt Khôi Vũ, trái tim cô muốn tìm cách giải quyết, muốn hiểu anh hơn, muốn xây dựng sự hòa hợp.

Trong bóng tối, Linh An mở cuốn sổ tay, viết lại những cảm xúc và suy nghĩ của mình. Cô ghi: “Ngày hôm nay, tôi cảm nhận được niềm đam mê trở lại. Nhưng cũng thấy xung đột – vừa giận vừa muốn gần anh ấy. Tôi chưa nhớ hết ký ức, nhưng cảm xúc thì rõ ràng. Tôi muốn hiểu và hòa hợp.”

Cô nhắm mắt, hình dung bức tranh đang dở trong studio. Một bức tranh với màu sắc hòa trộn, vừa hỗn loạn vừa đẹp đẽ, giống như mối quan hệ giữa cô và Khôi Vũ. Linh An hiểu rằng, sự hợp tác lần này không chỉ là về nghệ thuật, mà còn là bước đầu để họ học cách hiểu nhau, và điều đó sẽ quyết định nhiều điều trong tương lai.

Đêm đó, Linh An chìm vào giấc ngủ, tâm trí đầy những hình ảnh sắc màu, những nét cọ, ánh mắt của Khôi Vũ. Một phần trong cô vẫn băn khoăn, nhưng một phần khác lại đầy hi vọng. Cô biết rằng, ngày mai sẽ là một ngày mới, với nhiều thử thách, nhiều cơ hội để tìm lại bản thân và để xây dựng mối quan hệ đặc biệt này.

Ngày hôm nay khép lại, nhưng dự án chung cũng như xung đột đầu tiên đã mở ra những câu chuyện chưa kể. Linh An nhận ra rằng, ký ức và cảm xúc sẽ là hành trang quan trọng để cô bước tiếp, và Khôi Vũ chính là người đồng hành, vừa thử thách vừa truyền cảm hứng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×