những ngày không quên

Chương 7: Khám phá quá khứ đầy bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh An thức dậy sớm hơn mọi ngày. Cô cảm thấy trong lòng một sự thôi thúc lạ thường, một cảm giác như có một điều gì đó quan trọng đang chờ cô khám phá. Cô không thể giải thích, nhưng trái tim cô liên tục nhắc nhở rằng hôm nay là một bước ngoặt. Ánh nắng buổi sớm chiếu qua rèm cửa, vẽ lên tường những đường sáng mềm mại, và Linh An hít thật sâu, cố gắng tập trung vào cảm giác hiện tại.

Sau bữa sáng, Thảo thông báo rằng có một bức thư cũ gửi đến từ người thân của Linh An – một người mà cô chưa từng gặp. Thảo đưa bức thư cho cô, nét mặt vừa nghiêm túc vừa dè dặt. Linh An cầm bức thư, tay hơi run. Trên phong bì, nét chữ quen thuộc nhưng cũ kỹ đến mức khiến cô rùng mình: “Linh An – hãy đọc khi sẵn sàng đối diện với quá khứ.”

Cô lặng im vài giây trước khi mở phong bì. Bên trong là một lá thư giấy vàng ố, mùi mực và thời gian pha lẫn nhau. Dòng chữ viết tay cẩn thận:

"Con gái yêu, nếu con đang đọc bức thư này, nghĩa là con đã đủ trưởng thành để hiểu những bí mật mà ba mẹ từng che giấu. Có những điều về gia đình, về những người xung quanh, và cả về con… mà chỉ khi con đối diện, con mới có thể hiểu. Hãy tìm đến studio, nơi con từng để lại những bức tranh đầu tiên. Những mảnh ký ức sẽ dẫn lối con."

Linh An nhắm mắt, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò dâng lên. Cô biết rằng, đây là bước quan trọng để tìm lại chính mình. Cô gói ghém những cảm xúc hỗn độn và quyết định đến studio ngay lập tức, nơi những bức tranh và màu sắc đã từng là một phần quan trọng của đời cô.

Khi Linh An bước vào studio, không gian vẫn giữ nguyên mùi sơn dầu, bảng màu trải dài và ánh sáng chiếu từ cửa sổ lớn. Nhưng hôm nay, cô không đi một mình. Khôi Vũ đã đến trước, đang ngồi bên một bức tranh lớn, tay cầm cọ, ánh mắt chăm chú nhưng trầm tư. Khi thấy cô, anh đứng dậy, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa quan tâm:

“Linh An, cậu nhận được gì sao? Cậu có vẻ… khác hôm trước.”

Cô đưa bức thư cho anh, giọng run run: “Đây… đây là từ gia đình. Họ nói tôi cần đối diện với quá khứ.”

Khôi Vũ cẩn thận đọc bức thư, gật đầu: “Tôi hiểu. Cậu muốn đi theo hướng dẫn của họ?”

Linh An hít một hơi thật sâu: “Vâng… tôi nghĩ đây là cách duy nhất để hiểu rõ mọi thứ.”

Họ cùng nhau lật mở một số bức tranh cũ trong studio. Mỗi bức tranh, mỗi nét vẽ, đều như gợi lại những mảnh ký ức vụn. Một bức tranh nhỏ với màu sắc rực rỡ khiến Linh An chợt nhớ ra khoảnh khắc cô đang đứng bên Khôi Vũ, cười rạng rỡ, tay cầm cọ và ánh mắt tràn đầy hứng khởi. Trái tim cô nhói lên – vừa bồi hồi vừa tò mò.

Khôi Vũ quan sát cô, giọng dịu dàng: “Cậu đã nhớ ra điều gì?”

Linh An lắc đầu: “Chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua. Nhưng cảm giác này… rất quen.”

Họ tiếp tục tìm kiếm, và Linh An phát hiện một hộp gỗ nhỏ ẩn dưới bàn vẽ cũ. Khi mở ra, cô thấy những bức ảnh cũ, nhật ký và một số vật kỷ niệm. Trong đó, có một bức ảnh cô cùng một người đàn ông lạ mặt – vẻ mặt ông ấy dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Linh An nhìn lâu, trái tim nhói lên: “Đây… là ai?”

Khôi Vũ cúi xuống, giọng trầm: “Đó là cha mẹ cậu, nhưng có một điều… họ từng giấu cậu một bí mật. Tôi nghĩ hôm nay, chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”

Cô mở nhật ký, từng dòng chữ hiện ra như dẫn lối. Những trang viết về gia đình, về những mảnh ký ức bị che giấu, về những lựa chọn khó khăn mà cha mẹ cô từng thực hiện để bảo vệ cô. Linh An vừa đọc vừa khóc, cảm giác vừa đau xót vừa hạnh phúc.

Khôi Vũ ngồi cạnh, đặt tay lên vai cô: “Đừng lo lắng. Tôi ở đây, cùng cậu bước qua tất cả.”

Họ tiếp tục lật từng trang nhật ký. Linh An phát hiện ra rằng, cô từng bị một tai nạn nghiêm trọng khi còn nhỏ, khiến ký ức nhiều phần bị mất. Nhưng cha mẹ cô, với tình yêu và sự che chở, đã giấu đi nhiều sự thật để cô không phải chịu đau khổ thêm. Linh An vừa rùng mình vừa cảm nhận một luồng ấm áp lan tỏa: cô hiểu rằng, mọi quyết định đều xuất phát từ tình yêu thương.

Một mảnh ký ức khác hiện lên: cô và Khôi Vũ từng đứng trước một bức tranh khổng lồ trong studio, cùng cười và chia sẻ những bí mật nhỏ. Cô nhận ra rằng, mối liên kết giữa họ không chỉ đến từ hiện tại, mà đã tồn tại từ quá khứ. Trái tim cô rung lên, cảm giác vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc.

Buổi chiều, Linh An và Khôi Vũ bắt đầu sắp xếp lại những bức tranh, chụp lại nhật ký và vật kỷ niệm, cố gắng kết nối những mảnh ký ức với hiện tại. Mỗi chi tiết, mỗi câu chữ, mỗi màu sắc đều như mở ra một bí mật mới, khiến Linh An cảm thấy mình đang từng bước tìm lại chính mình.

Khi ánh hoàng hôn chiếu vào studio, Linh An dừng lại, nhìn Khôi Vũ: “Cảm ơn anh… đã ở đây cùng tôi.”

Khôi Vũ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cậu không phải cảm ơn. Tôi chỉ ở bên để cùng cậu đối diện sự thật và tìm lại bản thân. Cậu đã mạnh mẽ hơn tôi tưởng.”

Buổi tối, Linh An ngồi trước cửa sổ, viết lại những khám phá của mình: “Hôm nay, tôi đã tìm thấy những mảnh ký ức quan trọng. Cha mẹ đã từng giấu tôi, nhưng với lý do đầy yêu thương. Tôi hiểu rằng quá khứ và hiện tại đan xen, và sự thật luôn tồn tại để dẫn dắt tôi. Khôi Vũ không chỉ là người đồng hành, mà còn là một phần quan trọng trong hành trình này. Tôi sẵn sàng bước tiếp.”

Trong giấc mơ đêm đó, Linh An thấy mình bước qua một hành lang dài, hai bên là những bức tranh và nhật ký cũ. Mỗi bước đi, ký ức dần hiện ra – những hình ảnh về gia đình, bạn bè, và cả những khoảnh khắc cô cùng Khôi Vũ chia sẻ. Khi đến cuối hành lang, cô nhìn thấy một cánh cửa ánh sáng rực rỡ, và nghe giọng nói quen thuộc: “Linh An, đây là con đường để con hiểu tất cả. Hãy bước tiếp.”

Ngày hôm nay khép lại, nhưng “Khám phá quá khứ đầy bất ngờ” đã mở ra một cánh cửa mới – nơi Linh An đối diện sự thật, kết nối quá khứ với hiện tại và khám phá những mối liên kết quan trọng, đặt nền móng cho những bước tiến tiếp theo trong hành trình tìm lại bản thân và tình cảm với Khôi Vũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×