những ngày không quên

Chương 8: Sự thật bị che giấu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với một cảm giác nặng nề nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Trái tim cô vẫn còn rung động sau những khám phá về ký ức, và giờ đây, một phần nào đó trong cô thúc giục phải tìm hiểu sâu hơn về những bí mật còn ẩn giấu. Cô biết rằng, bước đi tiếp theo sẽ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân, mà còn đến mối quan hệ với Khôi Vũ.

Cô xuống bếp, thấy Thảo đã chuẩn bị bữa sáng. Không khí trong phòng im lặng, nhưng Linh An cảm nhận được năng lượng khác thường – như một dấu hiệu báo trước rằng hôm nay mọi thứ sẽ thay đổi. Cô hít thật sâu, cố gắng ổn định tâm trí, và quyết định sẽ bắt đầu bằng việc quay lại studio – nơi chứa đựng nhiều ký ức nhất và cũng là nơi cô từng để lại những mảnh đời vụn vặt.

Khi Linh An bước vào studio, Khôi Vũ đã ở đó, ngồi bên bức tranh lớn. Ánh mắt anh trầm tư, nhưng khi nhìn thấy cô, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt: “Sáng nay cậu trông khác. Có phải cậu chuẩn bị cho một khám phá lớn không?”

Linh An cười nhẹ, cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khích: “Có lẽ… hôm nay, tôi sẽ tìm ra một phần sự thật mà mình chưa biết.”

Họ bắt đầu lật lại những bức tranh cũ, nhật ký và vật kỷ niệm. Mỗi trang nhật ký, mỗi hình ảnh, đều như mở ra một câu chuyện mới, từng chi tiết được ghép nối dần dần. Linh An cảm nhận ký ức quay trở lại, nhưng không trọn vẹn – có những khoảng trống, những mảnh ghép còn thiếu, khiến cô vừa tò mò vừa bồn chồn.

Đột nhiên, cô phát hiện một bức thư khác được giấu kỹ bên dưới bức tranh cũ. Khi mở ra, dòng chữ khiến Linh An rùng mình:

"Linh An, nếu con đang đọc, điều quan trọng nhất là phải hiểu về Khôi Vũ. Anh ấy không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là một phần trong câu chuyện của con. Có những bí mật về gia đình mà chỉ khi con nhìn thẳng, con mới hiểu. Hãy tin tưởng cảm xúc của mình, và đừng sợ hãi sự thật."

Linh An nhìn Khôi Vũ, giọng run run: “Anh… anh biết gì về điều này?”

Khôi Vũ hít một hơi sâu, giọng trầm: “Một phần. Nhưng tôi nghĩ cậu nên tự khám phá. Những gì cậu tìm ra sẽ giúp cậu hiểu bản thân và cả mối quan hệ giữa chúng ta.”

Trái tim Linh An nhói lên, vừa sợ vừa tò mò. Cô biết rằng, quá trình khám phá sự thật sẽ không dễ dàng. Nhưng bên cạnh nỗi lo, có một niềm tin mạnh mẽ rằng, mọi bí mật đều có lý do tồn tại, và cô cần đối diện chúng để hiểu rõ mọi thứ.

Buổi trưa, họ cùng nhau mở hộp gỗ chứa vật kỷ niệm của gia đình. Trong đó, Linh An tìm thấy những bức ảnh cũ chụp cùng Khôi Vũ, người đàn ông lạ và cả những người quen thuộc khác. Một số bức ảnh khiến cô rùng mình – hình ảnh Khôi Vũ đứng cạnh cô trong những dịp đặc biệt, mặc dù cô không hề nhớ ra.

Cô hỏi: “Anh… tại sao những bức ảnh này lại có tôi và anh?”

Khôi Vũ im lặng một lúc, rồi trả lời: “Ngày xưa, chúng ta đã gặp nhau. Nhưng một sự kiện xảy ra khiến ký ức của cậu bị che phủ. Gia đình cậu… và cả gia đình tôi, đã quyết định giấu đi để bảo vệ cậu.”

Linh An chớp mắt, cảm giác vừa bàng hoàng vừa không tin: “Chúng ta… đã quen nhau từ trước?”

Khôi Vũ gật đầu: “Đúng. Nhưng khi sự kiện đó xảy ra, chúng ta không còn nhớ gì. Giờ đây, từng mảnh ký ức vụn đang trở lại, và tôi nghĩ cậu đã sẵn sàng để biết toàn bộ sự thật.”

Cô lặng im, cố gắng tiếp nhận. Trái tim cô đập nhanh, cảm giác vừa sợ hãi vừa hồi hộp. Những ký ức thoáng qua mà cô từng trải qua giờ đây được xâu chuỗi, tạo nên bức tranh rõ ràng hơn về quá khứ – một quá khứ mà cô không hề biết, nhưng giờ đây, cô phải đối diện.

Buổi chiều, Linh An tìm thấy một cuốn nhật ký đặc biệt, nơi cha mẹ cô từng ghi lại toàn bộ sự kiện dẫn đến tai nạn, lý do họ che giấu, và cả mối quan hệ giữa gia đình cô với Khôi Vũ. Cô đọc từng dòng, đôi mắt dần ướt nhòe. Mọi thứ giờ đã sáng tỏ: Khôi Vũ không chỉ là bạn đồng hành, mà còn là người từng gắn bó mật thiết với gia đình cô, và những mảnh ký ức bị mất chính là phần quan trọng nhất của mối liên kết này.

Khi cô quay sang nhìn Khôi Vũ, giọng run run nhưng kiên quyết: “Anh… tất cả những gì tôi vừa đọc… anh đã biết từ lâu sao?”

Khôi Vũ gật đầu: “Một phần. Nhưng tôi không muốn nói trước, để cậu tự tìm thấy sự thật. Tôi tin rằng, khi cậu tự đối diện, cậu sẽ hiểu và trân trọng mọi thứ hơn.”

Linh An cảm giác một luồng ấm áp lan tỏa, xen lẫn nỗi xúc động. Cô nhận ra rằng, mọi bí mật, mọi che giấu, đều xuất phát từ tình yêu thương và sự bảo vệ. Và bây giờ, khi sự thật dần hé lộ, cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng biết rằng hành trình này chưa kết thúc – còn nhiều điều cần đối diện, nhiều cảm xúc cần hiểu và chấp nhận.

Buổi tối, cô ngồi trước cửa sổ, tay cầm cuốn nhật ký, viết lại cảm xúc của mình: “Hôm nay, tôi đã biết sự thật. Khôi Vũ không chỉ là người đồng hành, mà còn là một phần của quá khứ tôi chưa từng nhớ. Mọi bí mật, mọi che giấu, đều để bảo vệ tôi. Giờ đây, tôi sẵn sàng đối diện và bước tiếp, cùng anh ấy và ký ức của mình.”

Trong giấc mơ đêm đó, Linh An thấy mình đứng giữa một hành lang đầy những bức tranh và nhật ký. Mỗi bước đi, cô thấy ký ức hiện ra – những khoảnh khắc ngọt ngào, những nỗi đau, và cả sự bảo vệ của cha mẹ. Khi đến cuối hành lang, cô gặp Khôi Vũ, ánh mắt tràn đầy thấu hiểu. Anh đưa tay, mời gọi cô bước vào một không gian mới – nơi cô có thể nhìn thấy sự thật toàn diện và tìm thấy sự hòa hợp giữa quá khứ và hiện tại.

Ngày hôm nay khép lại, nhưng “Sự thật bị che giấu” chính là bước ngoặt – mở ra cánh cửa mới cho Linh An đối diện quá khứ, thấu hiểu gia đình và mối quan hệ với Khôi Vũ. Cô biết rằng, từ giờ, hành trình tìm lại bản thân và tình cảm với Khôi Vũ sẽ bước vào giai đoạn mới, đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy hy vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×