những ngày nắng mới

Chương 10: Lễ hội mùa thu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tháng Mười, trường tổ chức lễ hội mùa thu với đủ trò chơi, gian hàng ẩm thực và sân khấu biểu diễn. Không khí sôi động, nhộn nhịp khiến An vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô cùng Minh bước vào sân trường, ánh mắt hai người ánh lên sự thích thú pha chút e dè.

“Nhìn kìa, có gian hàng trò chơi bắn bi nè!” Minh chỉ tay về phía một dãy bàn đầy bóng bay màu sắc. An cười: “Chúng ta thử chơi không?” Minh gật đầu: “Ừ, nhưng cậu phải tin mình, mình chơi rất giỏi.” Câu nói tinh nghịch của cậu khiến An cười khẽ, cảm giác tim nhói lên một cách vui vẻ.

Họ bước đến gian hàng, tham gia trò chơi bắn bi. Những lần bắn đầu tiên An không trúng mục tiêu, còn Minh cười phá lên, hướng dẫn cô từng cách nhắm và thả bi. Dần dần, An cũng trúng vài quả, cả hai cùng reo lên, tay chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng ấm áp. Cảm giác gần gũi khiến An thấy tim mình rộn ràng, như có một luồng điện nhẹ chạy qua.

Sau trò chơi, họ dạo quanh sân trường, nếm thử bánh ngọt, kẹo bông và nước ép trái cây. Ánh đèn lồng vàng ấm chiếu lên gương mặt mọi người, tạo không khí vừa lãng mạn vừa náo nhiệt. Minh nhìn An, ánh mắt tinh nghịch nhưng dịu dàng: “Cậu cười đẹp quá, biết không?” An đỏ mặt, cười khẽ, cố giấu cảm giác rung động trong lòng.

Khi màn biểu diễn trên sân khấu bắt đầu, An và Minh ngồi cạnh nhau, chia sẻ từng ánh mắt và nụ cười. Tiếng nhạc, tiếng hò reo của các bạn, và sự náo nhiệt của lễ hội như hòa vào cảm xúc riêng của hai người. An nhận ra rằng, giữa những khoảnh khắc vui vẻ và rộn rã này, trái tim cô bắt đầu cảm nhận điều gì đó đặc biệt – không chỉ là tình bạn, mà là một rung động ngọt ngào dành cho Minh.

Cuối buổi lễ, khi ánh đèn bắt đầu tắt, Minh đưa tay che tóc An bị ướt vì gió nhẹ: “Cậu có thấy vui không?” An nhìn cậu, mắt long lanh: “Rất vui… Minh biết không, hôm nay thật đặc biệt.” Cậu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Mình cũng cảm thấy vậy.”

Trên đường ra về, An tự nhủ trong lòng: lễ hội mùa thu không chỉ để vui chơi, mà còn để cô nhận ra những cảm xúc tinh khôi của tuổi học trò. Những khoảnh khắc giản dị – nụ cười, ánh mắt, sự gần gũi – đã khiến trái tim cô rung động một cách lạ thường. Và Minh, với tất cả sự tinh nghịch, dịu dàng và quan tâm, dần trở thành một phần không thể thiếu trong thế giới nhỏ bé của cô.

Ngày hôm đó khép lại với nụ cười và những kỷ niệm khó quên, đánh dấu bước chuyển quan trọng trong mối quan hệ giữa An và Minh. Từ những rung động đầu tiên, An nhận ra rằng tuổi học trò thật sự đẹp khi những cảm xúc trong sáng, chân thành bắt đầu nảy nở, và lễ hội mùa thu này chính là minh chứng sống động nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×