Cuối tuần, trường tổ chức cuộc thi vẽ dành cho học sinh các lớp. Tin tức này khiến An vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô thích vẽ, nhưng chưa từng tham gia thi cọ tranh trước đông người. Khi Minh biết, cậu liền kéo cô lại: “Cậu tham gia không? Chúng ta có thể cùng thi, làm một đội.”
An hơi ngạc nhiên, tim nhói lên một chút, nhưng rồi gật đầu: “Ừ… mình thử xem sao.” Minh cười, ánh mắt rạng rỡ: “Tuyệt! Mình sẽ giúp cậu phối hợp.”
Ngày thi, lớp học rộng được sắp xếp bàn ghế thành từng khu vực, giấy vẽ, màu nước và bút chì chất đầy trên bàn. An và Minh đứng cạnh nhau, ánh mắt trao nhau nụ cười, cả hai đều háo hức nhưng cũng hơi hồi hộp. “Đề bài năm nay là ‘Cảnh vật quanh trường’. Chúng ta sẽ làm sao cho thật độc đáo nhé,” Minh nói.
Ban đầu, việc phối hợp khiến An và Minh gặp khó khăn. Cách cầm bút, cách phối màu, ý tưởng đều khác nhau. An tỉ mỉ, cẩn thận, còn Minh phóng khoáng, sáng tạo. Một vài lần, họ tranh luận nhỏ về cách vẽ, nhưng không khí vẫn vui vẻ, cả hai dần học cách lắng nghe và tôn trọng ý kiến của nhau.
Khi bức tranh dần hình thành, An nhận ra sự kết hợp này thật thú vị. Cô vẽ từng chi tiết nhỏ, trong khi Minh thêm những nét phá cách, tạo điểm nhấn. Họ cùng cười khi một lần Minh vẽ quá tay, làm hình hơi méo, An châm chọc nhẹ: “Minh, cậu quá phá cách rồi đấy!” Minh nháy mắt: “Phá cách mới đẹp chứ!” và cả hai cười vang.
Cuối cùng, bức tranh hoàn thành – một khung cảnh sân trường với cây cối, bóng nắng và những chi tiết tinh nghịch mà chỉ hai người mới thêm vào. Khi nhìn tác phẩm, An thấy tim mình ấm áp. Không chỉ vì bức tranh đẹp, mà vì quá trình cùng Minh tạo ra nó. Cảm giác hợp tác, chia sẻ, và cười nói khiến cô nhận ra mối quan hệ giữa họ đang ngày càng thân thiết.
Khi thầy giáo đi kiểm tra, nhìn bức tranh, thầy mỉm cười: “Rất tuyệt! Các em không chỉ vẽ đẹp mà còn phối hợp ăn ý.” An đỏ mặt, Minh thì nở nụ cười tự hào, ánh mắt hướng về cô. Khoảnh khắc đó khiến An cảm thấy trái tim mình rung rinh – rung động tinh khôi của tuổi học trò, vừa hồn nhiên vừa ngọt ngào.
Kết thúc buổi thi, An và Minh ra về cùng nhau, trao đổi về những gì sẽ vẽ lần sau. Dù mệt, cả hai đều cảm thấy vui và gần gũi hơn. An nhận ra rằng những trải nghiệm cùng nhau – từ tranh vẽ, mưa chiều, đến bữa trưa gượng gạo – đã tạo nên những kỷ niệm không thể quên, từng bước làm mối quan hệ trở nên đặc biệt hơn.
Và trong lòng An, một suy nghĩ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn nảy sinh: Minh không chỉ là bạn học, mà còn là người khiến cô mong chờ từng ngày, từng khoảnh khắc giản dị nhưng đầy rung động.