những ngày tháng sinh viên bá đạo

Chương 8: Khi Crush Hỏi Bài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, sau một ngày dài lê lết với ba tiết triết học khô hơn bánh đa nướng và một tiết thể dục mà Minh có cảm giác như vừa chạy việt dã xuyên ba châu lục, anh chàng mệt rũ người, nằm dài trên giường ký túc xá. Tay cầm điện thoại, mắt mở không nổi, Minh chỉ định lướt TikTok vài video rồi chợp mắt một chút.

Đinh!
Tiếng thông báo vang lên như sét đánh ngang tai. Tin nhắn từ Linh. Đúng, là Linh – crush quốc dân của đời Minh, cô nàng dễ thương ngồi bàn đầu lớp, tóc dài ngang vai, nụ cười tỏa nắng, và đặc biệt là… thường xuyên không biết Minh là ai.

Minh bật dậy như lò xo.

Linh: "Minh ơi, bạn có thể giúp mình giải bài tập tiếng Anh không? Mình bí quá rồi!"

Sét đánh lần hai.
Minh nhìn chằm chằm vào màn hình, không tin vào mắt mình. Anh vội cào lại tóc, chỉnh lại áo như thể Linh đang ở ngay trước mặt, tim đập rộn ràng như trống trận.

“Chẳng lẽ cô ấy bắt đầu để ý đến mình?”
“Hay là… chỉ là cần người giải bài?”
“Không sao, cơ hội là cơ hội!”

Minh hít một hơi thật sâu, gõ lại tin nhắn mà phải sửa đi sửa lại đến bốn lần để trông “vừa ga-lăng vừa học thức”:

Minh: "Ừa, được chứ. Lúc nào tiện bạn?"

Cuối cùng, hai người hẹn gặp nhau tại quán cà phê “Xưa Nay” gần trường – nơi nổi tiếng vừa yên tĩnh vừa có… wifi ổn định. Minh dành cả tiếng đồng hồ chuẩn bị “giáo án”, dọn sạch cache Google, mở sẵn từ điển Cambridge, Duolingo, ChatGPT, tất cả những gì có thể giúp mình “sống sót” qua buổi hẹn.


5 giờ chiều – Quán cà phê “Xưa Nay”

Linh bước vào trong ánh hoàng hôn, dịu dàng như một đoạn nhạc không lời. Minh đã ngồi sẵn, tay đặt trên tập vở, mắt chăm chú vào cuốn sách ngữ pháp (mượn tạm của Tú cho có vẻ "pro").

Sau vài câu chào hỏi đầy ngượng nghịu, Linh mở tập bài:
“Câu này mình không biết chia thì sao cho đúng nè, kiểu như quá khứ tiếp diễn mà có hành động chen ngang ấy…”

Minh gật gù như hiểu lắm, lật trang vở ra ghi chép:
“À, thì này người ta gọi là "past continuously breaking into the timeline of emotional grammar" đó!”

Linh: “Hở? ????”
Minh: “À ý mình là quá khứ tiếp diễn có hành động chen ngang thì hành động đang diễn ra dùng thì tiếp diễn, còn hành động chen ngang thì dùng quá khứ đơn!”

Dù lúng túng, Minh vẫn cố gắng giải thích mọi thứ theo kiểu… hài hước để che lấp sự thiếu tự tin của mình.

Một câu khác:
Đề bài: “She likes cats.”
Minh dịch: “Cô ấy thích mèo như nữ hoàng mê kim cương.”

Linh cười đến nghiêng ngả:
“Minh học ở đâu ra mấy kiểu dịch này vậy trời?”
“Thì… dịch có tâm là phải có tầm mà!” – Minh cười gượng.

Dù có lúc “phiên dịch quá tay”, buổi học trở thành một trận cười kéo dài. Linh không còn giữ khoảng cách như trước, cô bắt đầu hỏi thêm vài chuyện ngoài lề:
– “Minh học chuyên ngành gì ấy nhỉ?”
– “À, mình học công nghệ thông tin. Nhưng thật ra... cũng đang ‘debug’ lại trái tim mình sau khi thấy bạn gửi tin nhắn đó.”

Cả hai bật cười. Không khí không còn gượng gạo mà trở nên tự nhiên, gần gũi. Linh dường như cũng cảm nhận được sự chân thành và dễ thương của Minh qua từng câu nói “dở khóc dở cười”.


Cuối buổi, Linh đóng tập bài lại, nói:
– “Cảm ơn Minh nha. Hôm nay học vui ghê! Mai mình rảnh, nếu Minh không ngại… mình nhờ tiếp nha?”

Minh gật đầu, mặt đỏ như cà chua chín.
"Không ngại chút nào. Có gì đâu, giúp người là niềm vui mà…"

Về đến ký túc xá, Minh như bay trên mây. Cậu mở Google Translate, Duolingo, Coursera… bật hết tab lên cùng lúc với quyết tâm cao độ: “Lần tới phải khiến Linh ‘nể phục’ vì khả năng tiếng Anh của mình thật sự!”



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×