những ngày thanh xuân

Chương 1: Gặp lại sau nhiều năm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng len qua tán cây bên lối đi nhỏ của trường trung học Phương Thành, chiếu lên mặt đường nhựa ướt còn đọng sương đêm. Lạc Nhã kéo vali bước vào sân trường, tim đập rộn ràng đến mức cô phải nhắm mắt một giây để hít sâu, trấn tĩnh bản thân. Trường cũ, cây cỏ quen thuộc, nhưng mọi thứ bây giờ lại lạ lẫm đến khó tin.

“Chẳng phải em từng rời đi cách đây ba năm sao?” cô thầm nghĩ. Nhưng giờ đây, đứng trước cổng trường, ký túc xá mới, lớp học mới, và những khuôn mặt lạ, cô cảm thấy vừa hồi hộp, vừa háo hức.

Vali vừa đặt xuống, Lạc Nhã nhận ra một bóng người quen – quen đến mức tim cô bỗng nhói lên một nhịp. Chàng trai ấy đang đứng cạnh sân bóng rổ, tóc đen, mắt sắc, khuôn mặt nghiêm nghị, dáng vẻ cao lớn và toát ra khí chất lãnh đạm mà cô vẫn còn nhớ từ thời học tiểu học.

“Không thể nào…” Lạc Nhã thốt lên.

Hàn Dương cũng dừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cô. Lâu lắm rồi không gặp, nhưng khoảnh khắc ấy, mọi ký ức xưa ùa về: những trò chơi trốn tìm, những lần giành nhau trái bóng, cả những lúc cô lén lấy vở cậu để xem điểm số.

“Lạc Nhã?” Hàn Dương khẽ gọi, giọng trầm nhưng ngập tràn bất ngờ.

Cô gật đầu, mỉm cười, nhưng lòng bỗng rung lên nhịp khó nói. “Hàn Dương… Cậu vẫn thế, vẫn nghiêm nghị như ngày xưa.”

Anh nhún vai, nụ cười khó thấy xuất hiện trong giây lát rồi lại biến mất. “Mấy năm qua cậu thế nào?”

Lạc Nhã cười khẽ, kể về những ngày xa nhà, về những thành phố cô đi qua, bạn bè mới, và cả những thất bại nho nhỏ mà cô từng trải qua. Hàn Dương lặng im nghe, đôi mắt anh không rời cô, thỉnh thoảng nhếch môi cười, đôi khi lại cau mày.

“Vậy sao, cậu vẫn giữ thói quen cũ: luôn muốn kể chuyện dài cho người khác nghe.” Hàn Dương trêu, giọng trầm, nhưng có chút ấm áp.

Cô cười khúc khích, “Ai bảo tớ nhớ cậu quá mức…”

Hai người cùng đi vào lớp học. Trên đường đi, họ thấy những tấm áp phích chào mừng học sinh mới, bảng thông báo về câu lạc bộ, và các học sinh hối hả chạy qua. Lạc Nhã vừa đi vừa quan sát, cảm giác vừa quen vừa lạ, trái tim như nhảy lên từng nhịp.

Trong lớp học, Lạc Nhã được phân vào một nhóm bàn gần cửa sổ. Ngồi xuống, cô nhận ra bàn kế bên là Hàn Dương. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập nhanh hơn. Bao nhiêu kỷ niệm xưa ùa về, những trò đùa nhỏ, những lần cô lén nhìn cậu từ xa, và cả cảm giác an toàn khi có cậu bên cạnh.

Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Chắc là… phải bắt đầu lại từ đầu.”

Tiết học đầu tiên trôi qua, thầy giáo giới thiệu về lớp học đặc biệt, nhấn mạnh những dự án nhóm sẽ chiếm phần lớn điểm số. Lạc Nhã và Hàn Dương bất ngờ được phân vào cùng một nhóm. Cô nhoẻn miệng cười, còn Hàn Dương chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt có chút dịu dàng.

Sau giờ học, họ cùng đi dạo quanh sân trường, trò chuyện về câu lạc bộ, lớp học, và cả những kỷ niệm thời thơ ấu. Những bước chân chậm rãi, ánh nắng chiều nhè nhẹ, gió thổi mát lành trên tóc, khiến Lạc Nhã cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng tràn ngập trong lòng.

“Cậu có nhớ lần chúng ta trốn học đi hồ bơi không?” Lạc Nhã hỏi, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.

Hàn Dương nhíu mày, nhưng lại bật cười: “Thật sao? Cậu vẫn nhớ chuyện ngốc nghếch đó à?”

Cả hai cùng cười, tiếng cười vang nhẹ trong sân trường vắng, như thể xóa tan khoảng cách ba năm xa cách.

Chiều xuống, bầu trời nhuộm màu hồng nhạt, Lạc Nhã trở về ký túc xá, lòng vẫn lâng lâng. Cô ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra sân trường, nhớ về nụ cười của Hàn Dương, nhớ những câu chuyện cũ, và tự nhủ: “Chúng ta sẽ bắt đầu lại… lần nữa, nhưng lần này sẽ khác.”

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×