Lạc Nhã bước ra khỏi lớp học, tay vẫn nắm chặt cặp sách. Trên đường đi về ký túc xá, cô không ngừng nghĩ về Hàn Dương. Thật lạ lùng, sau bao năm xa cách, tim cô vẫn nhói lên mỗi khi nhớ đến anh. Cô mỉm cười, nhắm mắt một chút, và kỷ niệm tuổi thơ ùa về.
Cô nhớ những ngày hai đứa cùng học tiểu học, cùng chạy quanh sân trường với nụ cười tinh nghịch, cùng giành nhau trái bóng trong sân bóng rổ nhỏ. Hàn Dương khi ấy là cậu bé nghiêm nghị, ít nói nhưng luôn âm thầm bảo vệ cô khi bị bạn khác bắt nạt. Cô nhớ những lần trốn học, trèo qua hàng rào để ra hồ bơi, và cả những lần bị thầy giáo bắt gặp mà cười khúc khích chạy trốn.
“Cậu ấy vẫn thế, vẫn nghiêm nghị nhưng âm thầm quan tâm,” Lạc Nhã thầm nghĩ. Cô tự nhủ: “Mình phải làm gì để trò chuyện nhiều hơn, để không chỉ là một cái bóng trong ký ức của anh.”
Hôm nay, lớp học đặc biệt tổ chức một buổi sinh hoạt nhóm ngoài trời. Lạc Nhã và Hàn Dương cùng nhóm đi ra sân cỏ rộng, nơi ánh nắng chiếu rọi xuống từng tán cây. Cô vô tình trượt chân, và Hàn Dương nhanh nhẹn nắm tay cô kéo lại. Tim Lạc Nhã bỗng đập nhanh. “Cậu ấy vẫn nhanh nhẹn như xưa,” cô tự nhủ, hơi đỏ mặt.
Cả nhóm ngồi thành vòng tròn, trò chuyện về sở thích, mơ ước và những câu chuyện vui ngày nhỏ. Khi nhắc đến tuổi thơ, Lạc Nhã không ngần ngại kể về những trò nghịch ngợm mà cô và Hàn Dương từng làm. Hàn Dương, ban đầu ngại ngùng, sau cũng bật cười, đôi mắt thoáng nụ cười hiếm hoi.
“Nhớ lần cậu lấy vở của tớ xem điểm số không?” Lạc Nhã hỏi, ánh mắt tinh nghịch.
Hàn Dương nhíu mày, nhưng nụ cười lại hiện ra: “Cậu vẫn nhớ chuyện đó à? Tớ còn tưởng cậu đã quên lâu rồi.”
Cả nhóm cười rộn rã, không khí vui tươi đến mức Lạc Nhã quên cả thời gian. Nhưng rồi, một tiếng cười khác xen vào – giọng bạn học cũ, vốn không ưa cô từ trước. “Ồ, Lạc Nhã trở lại rồi à? Cậu vẫn lắm chuyện như xưa nhỉ?”
Lạc Nhã hơi bối rối, nhưng nhanh chóng mỉm cười lịch sự. Hàn Dương đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn thẳng về phía người đó, ánh mắt nghiêm nghị nhưng âm thầm cảnh cáo. Cô cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng nhận ra khoảng cách ba năm không chỉ tạo ra những khoảng trống, mà còn mang theo thử thách nhỏ trong việc làm quen lại với môi trường cũ.
Buổi chiều trôi qua với nhiều trò chơi ngoài trời, từ chạy tiếp sức, ném bóng, đến những thử thách đồng đội. Lạc Nhã và Hàn Dương được xếp cùng nhóm, phải phối hợp ăn ý để giành chiến thắng. Ban đầu, có vài tình huống dở khóc dở cười: Lạc Nhã thường làm rơi bóng, còn Hàn Dương thì nghiêm túc quá mức, khiến cô phải nhún nhường theo. Nhưng dần dần, cả hai hiểu nhau hơn, phối hợp nhịp nhàng và giành chiến thắng.
Sau trò chơi, nhóm ngồi nghỉ dưới tán cây, chia sẻ bánh kẹo và nước uống. Lạc Nhã nhìn Hàn Dương cười, ánh mắt dịu dàng, tự nhủ: “Cậu ấy thật sự vẫn ở đây, vẫn quan tâm, vẫn là cậu bé năm xưa, nhưng cũng trưởng thành hơn.”
Đêm xuống, khi trở về ký túc xá, Lạc Nhã mở cửa phòng, nhìn quanh căn phòng nhỏ xinh. Cô bật cười, nhớ lại những trò nghịch ngợm của mình ngày xưa, và tự nhủ: “Có lẽ đây sẽ là mùa hè đáng nhớ, không chỉ vì trở lại trường cũ, mà còn vì cậu ấy…”
Cô lấy điện thoại ra, nhắn một tin ngắn cho Hàn Dương:
“Cảm ơn vì hôm nay. Thật vui khi gặp lại cậu.”
Không lâu sau, điện thoại rung lên. Hàn Dương trả lời:
“Tớ cũng rất vui. Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua nhiều ngày như thế.”
Lạc Nhã nhìn tin nhắn, tim ấm áp, cười khẽ. Cô biết rằng, dù có những hiểu lầm nhỏ, những khoảng cách thời gian, nhưng những kỷ niệm tuổi thơ sẽ là cầu nối để hai người tìm lại nhau.
Cả đêm ấy, cô lặng lẽ nghĩ về những trò chơi, những lần chạy nhảy, những nụ cười trong sáng, và cả ánh mắt Hàn Dương hôm nay. Cô nhận ra rằng, tình bạn ngày xưa có thể trở thành thứ tình cảm ngọt ngào hơn – thứ tình cảm khiến trái tim rung động, khiến mùa hè trở nên trọn vẹn.
Hết chương 2.