Sáng hôm đó, Lạc Nhã dậy sớm hơn thường lệ. Ánh nắng len qua rèm cửa sổ ký túc xá, rọi lên mặt cô một vệt sáng ấm áp. Cô vừa đánh răng vừa nghĩ về buổi họp câu lạc bộ đầu tiên. Tim cô rộn ràng, pha chút hồi hộp: “Câu lạc bộ này… liệu có phù hợp với mình không?”
Khi bước vào phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, không gian rộng, trần cao, ánh sáng chan hòa từ cửa sổ lớn. Trên tường treo đầy poster các dự án cũ, kỷ niệm của các thành viên. Bàn ghế xếp thành vòng tròn, giữa phòng là bảng thông tin và vài dụng cụ thực hành. Các thành viên đang tụ tập trò chuyện, cười nói rộn rã.
“Chào mừng Lạc Nhã!” Một giọng nữ trong trẻo cất lên. Cô quay lại, thấy Hàn Dương đứng cạnh cửa, ánh mắt điềm tĩnh nhưng có chút ấm áp khi nhìn cô. “Cậu cũng ở đây à?”
Lạc Nhã mỉm cười, tim nhói nhẹ. “Ừ… hôm nay là buổi đầu tiên.”
Câu lạc bộ tập trung vào dự án nhóm sáng tạo, yêu cầu các nhóm thiết kế một sản phẩm mini phục vụ trường. Lạc Nhã được xếp vào cùng Hàn Dương và hai bạn mới là Trần Linh và Vũ Hạo – một cặp bạn học nổi tiếng tinh nghịch nhưng thông minh.
“Chúng ta sẽ làm gì trước tiên nhỉ?” Lạc Nhã hỏi, ánh mắt dò xét.
Hàn Dương gật đầu: “Hãy thảo luận ý tưởng trước. Ai có ý tưởng gì cứ nói.” Giọng anh trầm, đều đều, nhưng mang sức nặng khiến mọi người phải chú ý.
Cuộc thảo luận bắt đầu. Trần Linh nhanh nhảu: “Mình nghĩ chúng ta nên làm một mô hình mini về trường, tích hợp các cảnh vật và hoạt động.”
Vũ Hạo gật đầu: “Đúng, nhưng cần sáng tạo thêm, không chỉ mô hình tĩnh, mà có thể có chuyển động nhỏ, ánh sáng, âm thanh.”
Lạc Nhã đỏ mặt, nhấn mạnh: “Mình cũng có ý tưởng. Chúng ta có thể thêm các chi tiết vui nhộn, các minigame nhỏ trong mô hình, để người xem tương tác.”
Hàn Dương liếc cô một cái, gật đầu. “Ý tưởng tốt. Cậu chịu trách nhiệm phần thiết kế chi tiết.”
Trước khi bắt tay vào làm, một drama nhỏ nảy sinh. Một nhóm khác, đứng phía sau, nhìn họ với ánh mắt dò xét, thì thầm: “Nhóm mới này tự tin ghê, nhưng liệu có làm được không?”
Lạc Nhã hơi bối rối, nhưng Hàn Dương đặt tay lên vai cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Đừng lo, chúng ta sẽ làm tốt.” Cô cảm thấy tim mình ấm áp, nhưng vẫn đỏ mặt.
Buổi sáng trôi qua với những thử thách vui nhộn: cắt, dán, sắp xếp các mảnh mô hình. Lạc Nhã vụng về một chút, làm rơi vài chi tiết nhỏ. Trần Linh cười khúc khích: “Cẩn thận thôi chứ, không thì phá cả mô hình mất!”
Hàn Dương cúi xuống, nhặt giúp cô, tay chạm nhẹ vào tay Lạc Nhã. Cô giật mình, ánh mắt chớp lia lịa, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Đừng lo, tớ giúp cậu.”
Tiếng cười và những câu nói đùa vang lên khắp phòng. Không khí vừa nghiêm túc vừa vui vẻ. Mỗi chi tiết nhỏ trong mô hình đều phản ánh sự phối hợp nhịp nhàng giữa các thành viên. Lạc Nhã nhận ra rằng, qua từng thử thách, cô và Hàn Dương càng hiểu nhau hơn.
Buổi trưa, nhóm nghỉ giải lao. Lạc Nhã và Hàn Dương ra sân uống nước, trò chuyện nhẹ nhàng. Cô mở lời: “Cậu có thấy nhóm khác nhìn chúng ta hơi khó chịu không?”
Anh gật nhẹ: “Đừng bận tâm. Chúng ta tập trung vào mình là được.” Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt dịu dàng khiến Lạc Nhã rộn ràng.
Chiều đến, họ tiếp tục làm việc. Một tình huống hài hước xảy ra khi Vũ Hạo vô tình làm rơi mô hình nhỏ xuống đất, các chi tiết bay tung tóe. Trần Linh la lên: “Ôi không! Tất cả mất hết!”
Lạc Nhã bật cười, nhanh tay nhặt từng chi tiết. Hàn Dương cũng giúp, cả hai cười khúc khích khi cố gắng ghép lại. Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Nhã cảm thấy gần gũi anh hơn bao giờ hết, những rung động ngọt ngào tràn ngập trái tim.
Cuối buổi, dự án nhóm gần hoàn thiện. Họ đứng trước mô hình, tự hào nhìn thành quả. Hàn Dương quay sang Lạc Nhã: “Cậu làm tốt hôm nay.”
Cô đỏ mặt, mỉm cười: “Cậu cũng vậy.”
Ngày đầu tiên ở câu lạc bộ kết thúc. Lạc Nhã cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể, nhận ra rằng môi trường mới không chỉ giúp cô học tập, mà còn mang đến tình bạn, tình cảm ngọt ngào và những thử thách vừa vui vừa dễ thương.
Trước khi về phòng, cô nhắn tin cho Hàn Dương:
“Hôm nay thật vui, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng nhóm.”
Không lâu sau, điện thoại rung lên:
“Mình cũng rất vui. Ngày mai tiếp tục nhé, chúng ta sẽ làm tốt hơn.”
Lạc Nhã cười khẽ, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc cô, trong tim tràn đầy hi vọng. Cô biết rằng, dự án nhóm không chỉ là bài học, mà còn là cầu nối để cô và Hàn Dương tiến gần nhau hơn từng ngày.
Hết chương 5.