Ngày đầu tiên ở ký túc xá, Lạc Nhã cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô kéo vali dài xuống hành lang rộng rãi, từng bước chân vang nhẹ trên sàn gạch trắng sáng. Hành lang dài, hai bên là các phòng dãy ký túc xá, cửa sơn màu pastel tươi sáng, số phòng được đánh bằng bảng đồng nhỏ xinh. Ánh nắng len qua cửa sổ, chiếu vào những tấm thảm trải hành lang, tạo cảm giác vừa quen vừa lạ.
Cô dừng trước phòng số 304, tay run run nhấn chuông. Một cô gái trẻ, tóc xoăn nhẹ, nở nụ cười tươi rói, mở cửa:
“Chào cậu! Cậu là tân sinh viên à? Mình là Phương Vy, cùng phòng với cậu đây!”
Lạc Nhã mỉm cười, hơi ngại ngùng: “Mình là Lạc Nhã. Rất vui được gặp cậu.”
Phòng ký túc xá rộng khoảng mười mét vuông, hai giường tầng, một tủ quần áo, bàn học cạnh cửa sổ. Phòng sáng sủa, nhưng vẫn có chút trống trải. Lạc Nhã đặt vali xuống, quay ra nhìn Phương Vy:
“Mình… hi vọng mình không làm phiền cậu quá.”
Phương Vy vẫy tay: “Không đâu! Chúng ta sẽ thân nhau thôi, cậu sẽ thấy mà.”
Vừa lúc đó, một cô gái khác mở cửa, tóc dài, mắt to, giọng nhẹ nhàng: “Mình là Ngọc Mai. Chào mừng cậu đến phòng 304. Nếu cậu cần gì cứ bảo nhé.”
Lạc Nhã cảm thấy ấm lòng. Cô thầm nghĩ: “Mình thật may mắn, gặp các bạn dễ thương thế này.”
Cả ba bắt đầu dọn dẹp vali, sắp xếp bàn học, giường ngủ. Không khí phòng dần sôi động hơn, tiếng cười vang khắp phòng. Phương Vy trêu Lạc Nhã:
“Nhìn cậu cứ như mới ra khỏi hộp giấy vậy, ngây thơ quá!”
Lạc Nhã đỏ mặt, đáp lại: “Cậu… cũng chẳng khá hơn đâu!”
Cười khúc khích, cả ba dọn xong vali, ngồi nghỉ bên cửa sổ, nhìn ra sân trường. Ánh nắng chiếu qua tán cây, tạo nên những mảng sáng lung linh trên sàn. Lạc Nhã thở dài, cảm giác vừa quen vừa lạ, tim nhói nhẹ khi nghĩ đến Hàn Dương – cậu đang ở lớp học đặc biệt, cùng cô trong nhóm nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh, khó gần.
Chiều hôm đó, khi Lạc Nhã đang treo vài bức ảnh nhỏ trên tường phòng, điện thoại rung. Là tin nhắn từ Hàn Dương:
“Cần tớ giúp gì không? Cậu ổn chứ?”
Cô nở nụ cười, nhắn lại:
“Mình ổn. Cảm ơn cậu nhé.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy bóng Hàn Dương đi ngang qua sân, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng trong tim Lạc Nhã, cảm giác ấm áp tràn ngập.
Buổi tối, các bạn cùng phòng quyết định tổ chức một buổi trò chuyện nhỏ, giới thiệu bản thân, kể chuyện vui, chia sẻ bí mật. Lạc Nhã kể về tuổi thơ, những kỷ niệm với Hàn Dương, khiến Phương Vy và Ngọc Mai bật cười.
“Wow, cậu kể chuyện vui ghê!” Phương Vy khen, ánh mắt lấp lánh. “Nhưng cậu có vẻ hơi bối rối khi nhắc đến Hàn Dương nhỉ?”
Lạc Nhã đỏ mặt, thầm nghĩ: “Cậu ấy… vẫn chiếm một phần trong tim mình, nhưng giờ phải làm sao để gần gũi mà không bị hiểu lầm?”
Ngay lúc đó, cửa phòng mở, một cô bạn khác từ tầng dưới bước lên, ánh mắt dò xét: “Nghe nói Lạc Nhã cùng phòng 304 à? Thấy bảo cô ấy nổi tiếng lắm đấy.” Giọng điệu khiến không khí phòng chùng xuống một chút.
Hàn Dương tình cờ đi ngang qua hành lang, nhận thấy ánh mắt dò xét, bước vào phòng, đứng chắn giữa Lạc Nhã và cô bạn kia. Ánh mắt nghiêm nghị của anh khiến cô bạn kia giật mình, lùi lại. Lạc Nhã nhìn Hàn Dương, tim nhói nhẹ nhưng cảm giác an toàn tràn về.
Cả tối, ba cô gái trò chuyện vui vẻ, Lạc Nhã dần quen với không gian mới, bạn bè mới. Cô đặt mình lên giường, ngắm trần nhà, thầm nhủ: “Ký túc xá này sẽ là nơi mình tìm thấy niềm vui, tình bạn… và cả những rung động ngọt ngào từ Hàn Dương.”
Tối đó, trước khi ngủ, Lạc Nhã nhắn một tin cho Hàn Dương:
“Ngày đầu tiên ở ký túc xá khá vui, cảm ơn cậu đã quan tâm nhé.”
Không lâu sau, điện thoại rung lên:
“Mình luôn ở đây. Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua nhiều ngày vui vẻ.”
Lạc Nhã cười khẽ, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Cô biết rằng, dù có những thử thách nhỏ, những hiểu lầm nhẹ, ký túc xá mới này sẽ là nơi cô học được nhiều điều, gặp gỡ nhiều người, và dần mở rộng trái tim mình.
Hết chương 4.