Đêm thành phố trải dài như một tấm thảm đen, rải rác ánh sáng vàng nhạt từ những ô cửa sổ, từ biển quảng cáo, từ dòng xe thưa thớt còn vội vã trên con đường lớn. Trong căn hộ tầng mười bốn, Minh Anh ngồi lặng trước màn hình máy tính, mắt chăm chăm vào những dòng chữ nhảy múa, nhưng tâm trí thì đã trống rỗng từ lâu.
Công việc dịch thuật tự do đã trở thành nguồn sống duy nhất của cô trong gần mười năm nay, kể từ khi rời bỏ quê hương, rời bỏ căn nhà nhỏ lợp ngói đỏ, và rời bỏ chính gia đình mình. Căn phòng chật hẹp này là nơi cô vừa ẩn náu vừa trốn chạy. Trên bàn, chồng tài liệu xếp ngổn ngang, cạnh bên là chiếc đồng hồ chỉ gần mười hai giờ khuya. Cô hít sâu, định gập máy, thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Một tiếng chuông, rồi hai, rồi ba… kéo dài, lạc lõng, và có chút nặng nề.
Bàn tay Minh Anh hơi run khi cầm lấy chiếc điện thoại. Trên màn hình sáng lên cái tên mà cô đã gần như xóa khỏi ký ức: Minh Quân – em trai cô.
Bao năm qua, họ hầu như không liên lạc. Những lần ít ỏi, cũng chỉ toàn cãi vã, trách móc, hoặc im lặng nặng nề. Vậy mà giờ đây, em lại gọi. Giữa đêm khuya.
Cổ họng cô nghẹn lại. Trong khoảnh khắc, cô muốn nhấn nút từ chối, để tiếp tục sống trong sự yên ổn giả tạo mà mình đã dựng lên. Nhưng rồi, tiếng chuông dồn dập ấy cứ như những nhát dao gõ vào lồng ngực, thúc giục cô đối diện với điều không thể tránh.
Minh Anh chậm rãi nhấn nút nghe.
“Chị…” – giọng Quân vang lên, khàn khàn, gấp gáp, xen lẫn sự bất lực. – “Chị có thể về nhà không? Mẹ… mẹ bệnh nặng rồi.”
Một nhịp, rồi hai nhịp… thế giới quanh Minh Anh như sụp đổ.
Cô không đáp ngay. Những âm thanh ngoài cửa sổ – còi xe, tiếng gió – bỗng dưng xa xăm. Cả căn phòng nhỏ dường như bị hút cạn không khí. Câu nói ngắn ngủi ấy, nhưng lại khiến mọi lớp phòng vệ trong lòng cô rạn nứt.
“Chị nghe không?” – Quân lặp lại, lần này giọng anh ta run lên, gần như khẩn cầu.
“…Ừ. Chị nghe.” – Minh Anh trả lời, nhưng chính cô cũng không nhận ra giọng mình khàn đến vậy.
Khi cuộc gọi kết thúc, căn phòng chìm trở lại vào sự im lặng. Nhưng im lặng giờ đây không còn êm dịu như trước. Nó đặc quánh, nghẹt thở, giống như một căn phòng kín bưng không có cửa thoát. Minh Anh ngồi yên, bàn tay vẫn cầm điện thoại, mắt nhìn vô định.
Từng mảnh ký ức ùa về, ào ạt như thác lũ: tiếng mẹ gọi cô dậy mỗi sáng để kịp giờ đến trường; dáng mẹ lom khom bên luống rau; bữa cơm chiều lặng lẽ với những tiếng thở dài; tiếng cha gắt gỏng, những giọt nước mắt lặng lẽ trên khuôn mặt non nớt của em trai… và cả chính cô – cô bé từng nghĩ rằng rời khỏi nơi đó sẽ là cách duy nhất để được sống.
Nhưng giờ đây, khi nghe tin mẹ bệnh nặng, tất cả những gì cô từng cố quên lại như một vết thương bị xé toạc.
Minh Anh đứng dậy, bước đến bên chiếc vali cũ đã phủ bụi trong góc phòng. Đôi bàn tay khẽ run khi đặt lên quai kéo. Cô ngồi xuống, mở ra, lấy từng bộ quần áo gấp gọn. Mỗi hành động nhỏ thôi nhưng nặng trĩu như đá đè.
Cô biết rõ, chuyến trở về này không chỉ là để gặp mẹ trong những ngày cuối, mà còn là để đối diện với chính mình – với những vết nứt của tuổi thơ, với những trách hờn chưa từng nói ra, với khoảng cách xa xăm đã biến tình thân thành một vết sẹo.
Đêm ấy, Minh Anh không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố loang loáng như hàng ngàn đôi mắt dõi theo mình. Trong lòng, nỗi sợ và sự day dứt đan xen. Một phần cô muốn gói ghém ký ức, để mãi mãi trốn chạy. Nhưng một phần khác, một tiếng gọi mơ hồ, thì thầm rằng đã đến lúc quay về.
Bình minh đang đến. Và khi chuyến tàu sáng rời ga, Minh Anh sẽ lên đó – trên con đường trở về với ngôi nhà mà cô đã từng thề sẽ không bao giờ bước lại.